_Cô hận nhà họ Tần như vậy sao?
_ Cô lầm rồi tôi chỉ hận cô mẹ cô và còn có...
Tay Tần Thư Lan run lên, cà phê sóng sánh lên mu bàn tay
_ Cô đừng tỏ ra vẻ đáng thương, vẻ ngang ngược của cô đi đâu rồi, chẳng phải lúc nhỏ cô thường mắng tôi là tiện nhân, dã chủng? Tôi làm đúng theo lời cô rồi còn gì? Cô đuổi cổ tôi ra khỏi nhà họ Tần, chúng ta chẳng có quan hệ gì nhau, tôi muốn ở bên cạnh ai, cô quyền gì ngăn cản?
Năm đó, cha Lý bị xe đụng chết, mẹ cô bị điên loạn. Cô còn rất nhỏ đã một mực tìm đường tới nhà họ Tần. Cô không hiểu, cùng một người bố sinh ra tại sao lại có sự khác biệt lớn đến thế. Tần Thư Lan,thật sự giống như một cô tiểu thư thiên kim ngọc diệp chính hiệu, có xe hơi đưa đón về tận nhà, còn có bảo mẫu chăm sóc cho đi học, ăn ngon, mặc đẹp, trông chẳng khác nào một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo.Mà cô ta cũng đúng là một cô công chúa, nếu so với một Hạ Giao sắc mặt vàng vọt, ăn mặt xềnh xoàng thì đúng là khác nhau một trời một vực. Đến Tần gia gặp ngay Tần Thư Lan cô ta chẳng những không cho cô vào nhà mà còn đánh cô.
Tần Thư Lan uống một ngụm Capuchino:
_ Lúc nhỏ không hiểu chuyện. Bố lại không có nhà, nên tôi mất kiểm soát.Nếu cô chỉ vì muốn báo thù tôi thì cô thành công rồi, nhưng cô đừng tiếp tục nữa..
Hạ Giao hơi híp mắt lại. Tần Thư Lan nói:
_ Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490031/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.