Trung tâm thương mại Uyển Cư là nơi mua sắm lớn nhất ở Cảnh Thành, ngoài ra nó còn bao gồm khu nhà hàng đồ Tây vừa cao cấp vừa đạt chuẩn quốc tế. Lúc Hạ Giao vừa ngồi xuống nhìn menu gọi vài món chờ Phương Linh đến.
Từ trong túi áo, lấy ra điện thoại di động, bấm số gọi Nhã Trúc.Điện thoại đang kết nối.
_ Alo.....
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng khàn khàn của Nhã Trúc
_.....Là tôi!
Hạ Giao cao giọng cười nói:
_ Em gái tôi thế nào? Hôm nay ngoan không? Có nhớ tôi. không?
Nhã Trúc nheo mắt, rướn người lên, nhìn đồng hồ báo thức cạnh giường, mẹ nó! Mới có 3 giờ! Cô muốn khóc kêu lên:
_ Này..... cô không sao chứ, mới 3 giờ sáng, cô gọi điện thoại về để hỏi thăm em gái cô sao? cô không biết mấy giờ hả?
_ Không! Tô nhớ nó thôi! Để cho nó ngoan một chút..! cô nói với nó chị rất nhớ nó, sau khi tôi trở về, rất nhanh chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp!
_ Mẹ nó! Tôi cứ nghĩ cô banh xác rồi đấy. Cả ngày hôm ấy,Hạ Kỳ như có thần giao cách cảm cứ ngóng ra cổng bệnh viện. Dì dượng cô book vé máy bay gấp rồi đấy, liệu hồn.
_ Là tôi không tốt.
_ Cô bây giờ vẫn ở Cảnh Thành sao? Xong việc chưa? Cô chỉ có một mình mọi việc cẩn thận nhé, đừng liều mạng như ở Pháp.
Nhã Trúc ân cần hỏi han, dặn dò.
_ Tuần sau, tôi về chúng ta ôm nhau ngủ!"
Giọng Hạ Giao trong vắt cười nói:
_ Ôm cái đầu cô! Em gái cô rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490030/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.