Đương nhiên Hạ Giao nhận ra anh đã mềm lòng, một cảm giác ngọt ngào dâng lên. Cô ngồi vắt ngang trên đùi anh, càng nhích lại gần anh hơn. Chiếc chăn vừa đủ để che khuôn ngực cao vút. Cô vòng hai tay ra ôm chặt cổ anh, thế là khe rãnh mê người lại lộ ra.
_ Tại sao biết em đang gặp nguy hiểm mà đến cứu.
Hai chân cô co lên, càng dễ cho anh bôi thuốc. Đương nhiên, càng tiện cho anh chỉ cần hơi xoay ngang là có thể ngắm nhìn toàn bộ “cảnh đẹp” vô hạn trước mắt. Cố Hàn Đình liếc mắt dừng lại vài giây. Anh kéo tay cô lại, tiếp tục xoa thuốc lên khủy tay cô.
Thấy anh không lên tiếng, cô tự biên tự diễn.
_ À, em biết rồi. Anh chỉ thuận tiện Phó cục trưởng nhờ vả.
Anh ăn no rửng mỡ chạy đi tìm chết? nhíu mày với lý sự cùn của cô, vẫn chẳng dễ chịu gì.
_ Anh thật sự là vì em mới đến sao?
_ Ừm!
_ Là anh săn sóc vết thương trên mặt, thay quần áo cho em?
_ Em nói xem?
Anh hỏi ngược lại, giọng hơi khàn.
_ Vậy… Anh không về với vị hôn thê của mình, mà ở lại đợi em?
Hạ Giao cố nhịn cười:
_ Anh thật sự quan tâm em nhiều như vậy sao?
Cố Hàn Đình cuối cùng cũng không chịu nổi mồm mép tía lia của cô. Anh kéo cao chăn, đắp lại lên người cô, gần như chỉ hở cái đầu:
_ Sao hỏi lắm thế? Em không lạnh sao?
_ Em muốn xác định một số vấn đề mà.
Cô cười hớn hở, nhận ra anh có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490023/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.