Tòa lâu đài Châtau. Hạ Giao vẫn ngủ mê man vì kiệt sức.
Hai ngày sau.
Trong phòng ngủ, Hạ Giao đờ đẫn mở mắt, rèm bung xõa cửa, bên ngoài trời tối hẳn. Cả người cô chìm trong ánh trăng nhàn nhạt. Ký ức của buổi tối khủng khiếp hôm ấy chợt ùa về. Tên đầu đàn đè lên thân thể cô đến nghẹt thở.
Hình như cô đã nhìn thấy gương mặt của Cố Hàn Đình. Anh ôm cô thật chặt,thì thầm giọng trầm ấm bên tai, nói: Xin lỗi em, anh tới muộn rồi.
Cô lại mơ hồ nhớ là mình được một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy. Khi lên xe, dọc đường hình như cô đều khóc. Về tới tòa lâu đài, cô nằm gọn trong một vòm ngực ấm áp. Cô gối đầu lên tay anh, ngón tay người đàn ông không ngừng nhẹ nhàng lau nước mắt, chườm đá cho cô. Cuối cùng anh cúi xuống hôn lên môi cô. Giấc mơ rất dài.
Là thật sao?
Nếu là anh..., giờ anh...đang ở đâu?
Hạ Giao bắt đầu cảm thấy hoang mang, những ngón tay đặt trên hai cúc áo to bản cũng run rẩy. Cô rất muốn trấn an mình, nhưng không hiểu sao con tim không thể bình tĩnh được. Có thật là anh hay không, câu hỏi chưa có lời giải đáp này có xoay tròn trong đầu cô.Đúng lúc ấy, cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng mở cửa phòng nhè nhẹ.
Hạ Giao giật mình, chạy ra ngoài phòng khách. Niềm hy vọng ngập tràn sau khi nhìn thấy Cố Hàn Đình lại hoàn toàn tan biến. Người quản gia tại lâu đài vốn định vào xem cô thức hay ngủ, không ngờ lại bắt gặp Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490022/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.