Chờ 3 tiếng trong lo lắng hồi hộp vì không biết kết quả thế nào, nhưng chờ 6 tiếng vì biết mọi thứ đã bình an thì tôi thấy nó lại cực nhanh. Tôi cứ luôn ở bên cạnh Ưng Trạch để khi tỉnh lại tôi muốn anh ấy sẽ thấy tôi đầu tiên, sẽ thấy tôi đã lo lắng cho anh ấy thế nào.
Vừa mở mắt, Ưng Trạch thấy tôi khẽ cười.
- Còn cười được, biết tôi lo thế nào không?
- Em lo thì cũng nên dịu dàng với bệnh nhân 1 tí.
- Ơ, nãy giờ tôi vẫn rất dịu dàng nhé. Có la hét tiếng nào đâu.
- Ý tôi nói là cách xưng hô ấy, phải như thế nào để tôi còn thấy ấm áp nơi con tim.
Tôi lơ ngơ vài giây, mặt hơi đỏ chút, tai cũng hơi đỏ chút.
- Xưng thế cũng được mà.
- Không, tôi thích dịu dàng hơn. Nếu không mấy người ốm như tôi hay ăn vạ lắm đấy.
- Rồi rồi... tôi... à không, em biết rồi. Được chưa chồng yêu?
- Chết, thế này thì ngọt quá rồi, nhưng tôi thích.
- Anh thấy khỏe chưa, còn đau không?
- Còn đau lắm, đau ở đây nè.
Tôi lo lắng, nhưng vẫn an ủi Ưng Trạch.
- Chắc vài hôm sẽ đỡ thôi, bác sĩ bảo ca phẫu thuật thành công mà.
- Um, tôi cũng hi vọng thế.
- Thôi anh nghĩ ngơi đi.
- Um.
Ưng Trạch lại lim dim mắt đi vào giấc ngủ. Ngủ nhiều một chút sẽ nhanh khỏe thôi.
[...]
Đã 10 ngày rồi Ưng Điềm vẫn chưa về, gọi mãi mà điện thoại vẫn cứ thuê bao. Linh tính không lành Ưng Trạch liền tra trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-hon-nhan-sap-dat/1328470/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.