Môi anh rời môi tôi, nhưng vẫn còn vẻ luyến tiếc, anh lại chạm môi tôi lần nữa mới rời đi, anh nắm tay tôi.
- Tôi biết tôi làm thế này là ích kỷ với em, tôi làm thế này là ích kỷ với tuổi xuân phơi phới của em. Em có thể chọn lựa bỏ tôi đi, đừng bị ràng buộc bởi câu nói của bà nội tôi, tôi sẽ vẫn thường xuyên quyên góp cho chùa nơi em ở. Hoặc là...
Tôi để ngón tay mình lên chặn miệng Ưng Trạch lại.
- Tôi chọn "hoặc là" nên anh không cần phải nói nhiều.
- Cảm ơn em... ❤❤❤
Chúng tôi vui vẻ ăn tối với nhau. Lần này anh ấy thật sự cởi mở hơn rất nhiều.
Reng...reng....
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ưng Trạch vui vẻ bắt máy.
- Anh hai, anh khỏe chưa?
- Khỏe hẳn rồi, có thể vật được cả con voi.
- Khiếp thế, chắc chị dâu đã chăm sóc anh rất tốt chứ gì?
- Tất nhiên rồi, em sau này cũng phải yêu thương và kính trọng chị dâu một chút đấy.
- Chị dâu yêu thương anh như vậy em cũng yên tâm rồi. Anh đó, sau này nhất định phải thật là hạnh phúc và sinh thật nhiều con cái đấy.
- Cái thằng, nói như là sắp không về vậy đó. Mà khi nào em về, tự dưng bảo có việc đi nước ngoài mà đi hẳn 2 tháng không thấy mặt mũi đâu thế hả?
- À, sắp rồi, có lẽ tuần sau em về đó. Anh hai à, em chỉ muốn nói là... em thương anh rất nhiều, kính trọng anh như kính trọng ba mẹ vậy đó.
- Được rồi, được rồi, lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-hon-nhan-sap-dat/1328469/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.