Vừa về đến nhà Ưng Điềm đã gọi lớn.
- Bà nội... bà nội ơi...
Cô người hầu chạy ra báo.
- Thưa nhị thiếu gia, lão phu nhân đi họp hội đồng rồi ạ. Lão phu nhân vừa mới đi nghĩ ạ.
- Con nhỏ ăn mày kia đâu?
- Thưa nhị thiếu gia hỏi ai ạ?
- Cái con nhỏ mà bà nội tôi đem về ấy.
- Dạ thưa nhị thiếu gia, tiểu thư Tiểu Di vẫn ở trên phòng ạ.
- Sao lại kêu con ăn mày đó là tiểu thư được chứ. Hết biết.
Ưng Điềm bỏ lên trên tầng tìm tôi, có lẽ tìm phòng tôi không thấy nên đã vào phòng của Ưng Trạch. Thấy anh ta vào tôi liền thả quyển sách xuống đứng lên.
- Cô đó, sao tự nhiên bước vào nhà tôi vậy?
- Tôi đâu có vào, tôi dùng thân trao đổi mà.
- Thân? Cô nghĩ mình là phượng hoàng chắc. Tôi khuyên cô nên đi khỏi đây đi, tránh xa bà nội tôi ra.
- Tôi đi hay ở không phải do tôi quyết định mà được.
- Cô cũng già mồm lắm. Căn bảng cũng vì chữ tiền thôi chứ gì?
Tên này đúng thật là đáng ghét mà, lại đem mấy lời lẽ của người có tiền ra sỉ nhục tôi.
- Đúng vậy.
- Tôi cho cô 1 tỷ, hãy tránh xa bà nội tôi ra.
Tôi cũng ngạc nhiên lắm khi nghĩ mình đáng giá 1 tỷ lận.
- Tôi... tôi...
- 3 tỷ.
- Tôi...
- Vậy thì 5 tỷ, giá cao lắm rồi đó.
5 tỷ chỉ bằng 1 nữa số tiền bà Lam bỏ ra giúp tôi. Thấy tôi im lặng, anh ta lại cao giọng.
- Vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-hon-nhan-sap-dat/1328446/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.