Sau khi bấm mật khẩu căn chung cư cao cấp, cánh cửa mở ra, họ cùng nhau bước vào. Nhìn quanh một lúc rồi Hoa Tuyết lên tiếng.
- Lâu nay anh vẫn cho người dọn dẹp à.
Ưng Điềm ngồi ngã người ra ghế sopha, nhấp ngụm nước ấm rồi lên tiếng.
- Tất nhiên rồi, nơi này phải luôn sạch sẽ chứ biết dùng khi nào.
- Vậy là tối nay anh bỏ nhà đi bụi à, không sợ bà nội mắng?
Ưng Điềm lại gần ôm lấy Hoa Tuyết từ phía sau.
- Còn em không về à, không sợ bố em mắng sao?
- Là ai đã dụ em về đây?
- Tại có người nhớ em mà. Em ăn gì chưa?
- Em ăn tối rồi, anh cũng ăn rồi, em có muốn ăn cái gì cưng cứng, nóng ấm không?
- Để xem khả năng của anh đến đâu.
- Được, vậy mai xem em lết xuống giường thế nào.
Ưng Điềm nhấc bỗng Hoa Tuyết lên bế vào giường.
- Nè, nhột... để em tắm đã.
- Anh tắm với em.
- Lầy lắm rồi đó nha.
Thay vì bế vào giường, Ưng Điềm bế thẳng Hoa Tuyết vào phòng tắm.
- Thôi thôi em đổi ý không tắm nữa, trời lạnh thế này mà tắm dễ ốm lắm.
- Anh thấy em hơi nhiều chuyện quá thể.
- Để xem anh bế em được bao lâu.
- Cả đời.
Ưng Điềm lại cất công bế Hoa Tuyết về giường. Nhanh tay cởi bỏ đồ ngoài của Hoa Tuyết đi, và cả đồ của mình nữa. Anh áp sát người anh vào người cô.
- Để xem anh phạt em hành anh thế nào?
Nói rồi Ưng Điềm luồng tay xuống eo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-hon-nhan-sap-dat/1328445/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.