Edit: Huyên
Beta: Shpdarn. Truyện Đoản Văn
- 2014-
Ôn Lạc ném hết mấy cái túi lớn túi nhỏ in logo hàng hiệu xuống đất, vì áo vest của Hoắc Cận Thành được treo trên giá treo đồ có nghĩa là anh đã về.
Cô giẫm giày cao gót platform lọc cọc lao lên lầu. Khoảnh khắc chuẩn bị đẩy cánh cửa phòng sách không biết cô đã nghĩ gì mà lại kiềm hãm vẻ mặt kích động, chỉnh trang đầu tóc và quần áo rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Câu nói: “Vào đi!” trầm ấm, lạnh nhạt của người đàn ông truyền đến đằng sau cánh cửa. Cô dè dặt cầm tay nắm cửa, mở hé cánh cửa phòng, tiếp đó nghiêng đầu vào và híp mắt cười: “Anh có bận không?”
Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc chẳng thèm đoái hoài nhìn một cái, chỉ thấp giọng: “Ừm” thay câu trả lời.
Cô lè lưỡi, đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai nên thoải mái bước vào: “Vậy em ở bên cạnh anh đọc sách, sẽ không làm phiền anh đâu!”
Nói ở bên cạnh là thực sự ở bên cạnh. Ôn Lạc tùy tiện rút ra một quyển sách từ giá sách cổ, mặc kệ là loại sách gì rồi kéo hẳn chiếc ghế xoay đến chỗ gần anh và ngồi xuống, nâng sách lên.
Bàn làm việc rất lớn, mà cô chỉ chiếm đúng một góc.
Người đẹp trước mặt thì quyển sách trong tay còn gì đáng xem. Ôn Lạc ngẩng đầu, chuyên tâm nhìn chằm chằm người đàn ông bận rộn.
Ánh mắt anh luôn lạnh lùng di chuyển qua lại giữa màn hình máy tính và tài liệu, từ đầu đến cuối không hề bố thí cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-giay-ngan-tinh-dai/928238/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.