Edit: Huyên Beta: Shpdarn - 2018- Ánh đèn rực rỡ thắp lên, cảnh đêm dần tàn. 21 giờ 10 phút, Ôn Lạc và Tống phu nhân vừa trở về biệt thự ven sông sau khi tham gia buổi tiệc từ thiện. Biệt thự còn có một cái tên đặc biệt khác – Lạc Viên. Từng khu biệt thự xa hoa nối nhau đều tăm tắp nằm dọc bên bờ sông, nhưng nếu thực sự bàn về độ xa hoa vĩ đại thì bất kể diện tích hay trang thiết bị bên ngoài, Lạc Viên đều bỏ xa các tòa nhà khác trong cùng khu. Người đố kỵ với Lạc Viên quá nhiều, đố kỵ với sự giàu có ngút trời, càng đố kỵ hơn với chủ nhân sống trong đó. Ai cũng biết ý nghĩa sự tồn tại của Lạc Viên, nhưng chỉ đành ghen tị chứ không dám vượt xa hơn. Ôn Lạc cầm túi xách và áo khoác đưa cho người giúp việc đã đứng đợi ở cửa từ trước rồi đi thẳng lên lầu, thành thục đẩy cánh cửa phòng ngủ. Căn phòng vô cùng lớn, bên trái phòng khách là phòng ngủ, bên phải là phòng giải trí. Riêng căn phòng ngủ chính này đã chiếm đến gần 200 mét vuông. Mà nơi đây chính là một siêu đô thị bậc nhất tính đến từng tấc đất. Dành trọn cả đêm để giao thiệp với các quý cô, quý bà trong giới thượng lưu, cả thể xác và tinh thần của Ôn Lạc đều mệt mỏi, cô cởi bỏ quần áo và bước vào bồn tắm ngập nước ấm. Ngọn đèn lờ mờ tỏa sáng, cô tựa đầu, nhìn lướt tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh ở cuối bồn tắm rộng lớn rồi từ từ nhắm mắt lại. Đến khi tỉnh dậy, cô đã nằm trong một chiếc chăn ấm áp cùng với “xúc tu” bằng tơ lụa mềm mại. Cô rất thích cảm giác này, sờ tới sờ lui thứ trơn trượt, nhẵn nhụi ấy, đắp hay ôm đều rất dễ chịu nhưng vào mùa đông thì thật lạnh. Cũng may, lúc ấy người giúp việc tâm lý sẽ thay thành chăn len cashmere (1),mềm mại và ấm cúng. (1) Chăn cashmere được dệt từ lông tơ của dê Kashmir, là một chất liệu đẳng cấp được mệnh danh là chất liệu vải dành cho Hoàng đế. Ánh sáng từ bên phải lờ mờ rọi tới, cô vô thức mở mắt nhìn theo ánh đèn mông lung, cơ thể cũng cử động theo ánh mắt. Bàn tay nhẹ nhàng chạm phải nơi cứng rắn nhưng lại vô cùng ấm áp, cảm nhận rõ rệt những đường nét cứng cáp dưới lòng bàn tay. Người đàn ông nửa nằm trên giường buông tập tài liệu trong tay, thong thả tháo mắt kính, một tay day day ấn đường, một tay ôm chặt cô kéo đến. Ôn Lạc không kịp phản ứng thì ánh sáng đã bị một bóng đen che khuất, tiếp đó là người đàn ông có hơi thở và động tác với tính sở hữu cực cao đập vào mắt. Cô bất mãn ưm ưm vài tiếng rồi chiều theo anh. Sau khi triền miên, Ôn Lạc đưa tay lên giữ chặt lồng ngực người đàn ông sở hữu thân thể cường tráng, nói một câu: “Em mệt lắm!” để ngăn cản anh bắt đầu “hiệp mới”. Cô thật sự quá mệt mỏi, mệt đến mức không thốt nên lời. Thế nhưng, thông thường chỉ cần cô không chính miệng ngăn cản thì cho dù cô ngủ như chết, người đàn ông này vẫn sẽ tiếp tục làm việc của mình mà không biết chán. Anh luôn như thế, ngang ngược đến mức không thể chối từ. Rất may, lời của cô càng ngày càng có trọng lượng. Trong giấc ngủ mơ màng, nhưng vẫn cảm nhận được cái ôm siết thật chặt, bên tai còn có giọng người đàn ông trầm thấp thì thầm, thế mà rốt cuộc cô lại chẳng thể nghe rõ anh nói gì. Sáng sớm tỉnh giấc, cảm giác đau nhức trên cơ thể Ôn Lạc vẫn còn âm ỉ, rèm cửa kéo kín đến mức ánh sáng không thể xuyên qua. Hằng ngày vào lúc này, bên người chỉ còn hơi ấm sót lại, hôm nay mở mắt ra lại giống như đêm qua, chìm vào trong lồng ngực ấm áp dễ chịu. Cô cựa quậy, người đàn ông dường như đã thức dậy, nụ hôn êm ái chạm vào gò má cô rồi lại từ từ trượt xuống. Tinh mơ tỉnh lại sau giấc mộng, được một người đàn ông ấp ôm dịu dàng, dấu vết một đêm mê tình còn chưa tan, cô thật sự vô cùng tận hưởng khoảnh khắc này. Đêm qua, cuối cùng không nghe rõ lời thầm thì ngon ngọt. Người ta thường nói, đàn ông luôn dễ dàng thốt ra những câu âu yếm êm tai nhất trần đời vào thời điểm đó. Lúc trước cô luôn khịt mũi coi thường những lời nói này, vì đàn ông vào khi đó chỉ muốn chuyện khác, nào có nói thêm được dăm ba câu, như Hoắc Cận Thành chẳng hạn. Người ta còn nói, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ. Cô càng khịt mũi coi thường. Cô từng nghĩ, có lẽ Hoắc Cận Thành mãi mãi sẽ đứng lẻ loi ở đỉnh Everest, còn cô chỉ có thể thấp kém vừa đứng ở chân núi vừa đau thương ngước nhìn. Với độ cao của Everest, cho dù cô ngước nhìn đến mức thoái hóa đốt sống cổ cũng không thể thấy được cái gấu quần của anh. “Vợ ơi, dậy thôi!” Anh cố tình dùng hơi thở, vô cùng gợi cảm phả vào tai. Bên tai hơi nhồn nhột, cô giật mình, che lấy lỗ tai rồi vùi mình vào gối. Người đàn ông cười khẽ, không buông tha hôn vào cổ gáy cô. Hôm nay là cuối tuần, từ lâu cô đã quen ngày nghỉ của người khác là ngày làm việc của mình. Đến gần trưa, một cuộc điện thoại đã giải thoát Ôn Lạc khỏi nanh vuốt ác ma. Lúc anh nghe điện thoại xong, cô vẫn còn ở trong phòng tắm, khi bước ra đã không thấy bóng dáng anh trong phòng. Có lẽ là đến phòng sách, cô không để ý quá nhiều mà xuống lầu ăn cơm trưa. Đúng lúc đó, nhận được điện thoại của một phu nhân, hình như tối qua đã gặp trong buổi tiệc. Tối qua, cô luôn đi theo sau Tống phu nhân làm tròn bổn phận một bình hoa di động, đa phần giao tiếp bằng cách cong môi mỉm cười hoàn mỹ thay vì đáp lời. Nguyên văn câu nói của Tống phu nhân là: Duy trì phong độ và gật đầu là được, không cần tốn sức ghi nhớ. Hơn nữa, với địa vị của Tống phu nhân, thật sự không cần phải ghi nhớ ai cả mà chỉ toàn người khác lao vào nịnh bợ, người ở bên cạnh Tống phu nhân cũng vậy. Nhưng cô vẫn nhớ rất rõ Khưu phu nhân đang gọi điện thoại tới, một người phụ nữ trung niên rất nhã nhặn. Ngày mai, có buổi đấu giá trang sức do nhà họ Khưu tổ chức muốn mời cô tham gia. Cô hỏi quản gia về việc xếp lịch cho những ngày này. Mai là chủ nhật, bình thường cũng rảnh rỗi, cô thoáng nghĩ ngợi rồi đồng ý, Khưu phu nhân ở đầu dây bên kia rất vui mừng. Sau khi cúp máy quay lại bàn ăn, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông đang cau mày bước từ trên lầu xuống. Thấy anh từng bước lại gần và cúi người xuống, giọng nói ngầm uy hiếp. “Chạy nhanh vậy! Sợ anh lại ăn thịt em sao?” Từ “lại” kia sử dụng rất hay. Ôn Lạc không mấy bất ngờ, lúng túng trừng mắt, đánh nhẹ vào ngực anh, nghiêm nghị nói: “Ăn cơm!” Anh cười khúc khích, hài lòng ngồi vào chiếc ghế giữa bàn cách cô rất gần. Bởi vì cuộc điện thoại lúc nãy, anh còn phải mở cuộc họp video sau bữa ăn, Ôn Lạc lẳng lặng cầm một quyển sách, yên vị tại một nơi cách anh không xa trong phòng. Thời gian dần trôi, vô tình xem đến mức nhập tâm, không phát hiện ra người đàn ông bên cạnh đã hết bận rộn công việc, ánh mắt sâu hun hút, bình tĩnh dán chặt lên người cô. Cho đến khi anh giật lấy quyển sách, ngang ngạnh kéo cô vào trong lòng cô mới để ý thấy vẻ mặt anh không được vui. “Sao vậy?” Anh nhíu mày: “Sách đẹp hơn hay anh đẹp hơn?” Cô ngây ra vài giây, những lời này có vẻ quen tai, nhưng trong trí nhớ lại không phải xuất phát từ miệng của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]