“Phụ thân, gió bên ngoài có chút lạnh, chúng ta về phòng đi thôi.”
Ứng lão gia cũng rất muốn biết, hôm nay Ứng Âm giải thích như thế nào, vì thế nên đi vào trong phòng.
Sau khi về nhà, Ứng lão gia liền bảo hạ nhân quay về nghỉ ngơi, sau khi xác định bên ngoài không có ai, lão đóng cửa lại ngay.
Ứng Âm ngồi trên một chiếc ghế trong phòng, nàng gỡ trâm cài trên đầu xuống, cẩn thận nhìn.
Ứng lão gia đi rót hai chén nước, một ly tự mình uống, một ly đặt ở trên bàn bên cạnh Ứng Âm.
Ứng Âm thấy thế, vội vàng đứng lên: “Cảm ơn phụ thân.”
Nói xong lại cắm trâm cài vào tóc, uống sạch chén nước trên bàn.
Ứng lão gia nhìn Ứng Âm sau khi uống xong, lão ngồi ở trên ghế đằng trước.
Ứng lão gia quan tâm hỏi: “Đủ chưa? Không đủ thì tự mình đến rót.”
Ứng Âm cười: “Phụ thân, nước người rót thật ngọt.”
Ứng lão gia bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: “Không rót nước cho con, con sẽ không biết khát. Nói một chút đi!”
“Nói cái gì ạ?”
“Hôm nay, Li Nghi Phường.”
Ứng Âm đứng dậy, nghiêm trang nói: “Thưa phụ thân, hôm nay con vẫn chưa đi đến nơi đó, cũng không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì.”
Ứng lão gia thấy nàng nói như vậy, nên lấy ra một con dấu.
“Con nhìn xem cái này thật tốt, nghĩ lại nên nói thế nào đi.”
Ứng Âm tiến lên nhận con dấu kia, toàn thể không có gì đặc biệt, nhưng cái chữ này làm nàng cảm thấy có chút quen mắt.
“Phụ thân, cái con dấu này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-gap-go/926897/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.