Trên thảm cỏ xanh một trăm năm của trường Đại học, nhóm sinh viên đi tới đi lui, có người vội vàng lên lớp, có người vội vàng đi tra tư liệu.
“Ứng Dao Âm, đợi mình với!” Chung Khâm Hiền ở phía sau lớn tiếng kêu.
“Mình nghe thấy rồi, cậu không cần lớn tiếng như vậy đâu! Lại không đi nhanh chút, sắp tan học rồi.” Ứng Dao Âm không hề đi chậm lại, vừa đi vừa nói.
Chung Khâm Hiền nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm gì khoa trương như thế?”
“Cậu nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi?”
Chung Khâm Hiền nhìn theo phương hướng ngón tay Ứng Dao Âm chỉ, cái gì cũng không có, lại bị lừa.
Hai khu ký túc xá của bọn họ, đi đến phòng học chỉ khoảng một km, so với những phòng học khác mà nói, thật sự không tính là quá xa.
Chung Khâm Hiền nhanh chóng chạy hai bước đuổi theo cô: “Cậu lại gạt mình?”
“Nếu ngày đầu tiên đã đến muộn, cậu có nghĩ đến hậu quả hay không?”
“Vậy có thể có gì?”
Ứng Dao Âm đứng tại chỗ, không tiếp tục đi về phía trước, xoay người nói: “Vậy có nghĩa là giáo viên sẽ nhớ kỹ cậu, hơn nữa về sau cũng sẽ đặc biệt chú ý đến cậu.”
Chung Khâm Hiền nghe thấy Ứng Dao Âm nói, lập tức đã nghĩ tới việc đến trễ ở học kỳ trước, sau đó lôi kéo Ứng Dao Âm chạy về phòng học.
Chờ đến khi bọn họ đi vào phòng học, đã có người chiếm cho hai cô chỗ ngồi tốt rồi.
Lục Dĩnh Hồi ngồi trên vị trí thứ sáu từ dưới lên, lật sách nhìn. Ngồi ở bên cạnh cô là Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-gap-go/926896/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.