Lạc Thư Di trở về phòng thiết kế mà mặt mày đằng đằng sát khí. Cô nhìn quanh căn phòng một lượt lúc này mọi người đều đã nghỉ trưa chỉ còn lại một mình cô.
Cầm bản thiết kế trên tay mà cô không khỏi bất mãn. Tâm quyết gần nửa tháng trời mất ăn mất ngủ lại bị một thằng nhóc rũ bỏ không thương tiếc.
"Tại sao một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lại là chủ tịch chứ? Chắc chắn là dựa hơi gia đình. Nhìn cậu ta là biết chỉ giỏi nói khoát, biết cái gì mà dám ở đó lớn tiếng chê bai mình chứ. Còn cái thứ đối tác gì mà biến thái đến như vậy." Cô đang chửi lẩm bẩm thì bất giác nghe tiếng khóc thút thít đâu đó..
"Hức.. hức.."
Lạc Thư Di vội đứng dậy đi tìm xung quanh, bàn tay thon nhỏ có hơi do dự mở tung cánh phòng chứa quần áo.. mà không khỏi ngạc nhiên.
"Tiểu Nhu, em làm gì ở đây?"
"Chị Thư Di, hu.. hu.. hu.."
Lạc Thư Di bối rối ngồi xuống cạnh cô ta dỗ dành. "Có gì từ từ nói sao em lại khóc?"
"Quản lý Tô bảo sẽ đuổi việc em, em thật sự không thể mất công việc này.. hu.. hu.. hu.."
"Em đừng khóc, chị sẽ tìm chị ấy năn nỉ giúp em. Không sao đâu."
"Em ăn nói lung tung làm hổng bản thuyết trình mẫu thiết kế của chị, chị không trách em sao?"
"Em nói gì vậy chứ, chị không trách ai hết. Chúng ta tiếp tục cố gắng là được."
"Chị Thư Di, chị thật là tốt." Cô ta nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-don-gian-chi-la-yeu/2664805/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.