Edit: Yunchan
***
"Sư thúc.... Chúng ta song tu đi."
Tạ Cẩn Du thoải mái dựa vào lòng Liễu Ký Minh, chỉ cần ngước mặt lên là có thể chạm vào vành tai của hắn một cách dễ dàng, sau khi cô nói xong câu đó thì liếm liếm môi dưới ra vẻ chưa thỏa mãn. Không thể phủ nhận, quả thật trong lòng cô có chút xíu mong chờ nho nhỏ. Ai dè lại bất ngờ phát hiện, cái vành tai kiêu ngạo kia lại "Phừng" một cái, đỏ bừng lên như bị nhuộm màu.
"Hở?" Cô giật mình ngồi ngay ngắn lại, dí mắt tới sát bên tai Liễu Ký Minh nhìn chòng chọc.
Làn da trên vành tai hắn trong suốt, đường nét hài hòa, trông y như một lát bánh sủi cảo thật mỏng, óng ánh trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy cả mạch máu dưới làn da, giờ khắc này từng mạch máu dễ thương đang hoạt động hết công suất, máu chảy quá nhanh khiến cả vành tai đỏ rực.
Không phải tai giả mà, sao lại đỏ tới mức này được vậy?
Tạ Cẩn Du bị vẻ ngây thơ của Liễu Ký Minh dọa sợ nên không phát hiện ra, ngay khoảnh khắc đó bàn tay Liễu Ký Minh vòng qua hông cô siết lại rất chặt cứ như thẹn quá hóa giận.
"Thân thể nàng chưa khỏe, việc này... không vội."
Tạ Cẩn Du "A" một tiếng, giọng cô ngân rất dài, vừa dí dỏm vừa lười biếng, sau đó lại chôn mặt vào lòng Liễu Ký Minh lần nữa.
Trọng giọng cô thể hiện sự tiếc nuối rất rõ ràng, khiến Liễu Ký Minh vừa nghe đã thấy cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-doa-tien/1966376/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.