Edit: Yunchan
***
"Hay là... Quỷ y tiếng lành đồn xa, ngươi cũng muốn nếm thử?"
Câu này vừa dứt, Tạ Cẩn Du không còn thấy rõ nét mặt của Lưu Chiếu Quân trong trí nhớ nữa.
Thế nhưng dung nhan của Liễu Ký Minh thì lại vô cùng rõ nét.
Cô có thể nhìn thấy rất rõ, trên nét mặt chưa bao giờ gợn sóng của Liễu Ký Minh đột nhiên xuất hiện một khe nứt, như đại dương yên ả bất ngờ bị bão tố tách ra một con đường, lộ ra nham thạch góc cạnh và khe đất sâu hoắm, từng nhát từng nhát, như khắc vào mi tâm của hắn, làm cách nào cũng không thể lấp bằng.
"Làm sao thế? Liễu Ký Minh, đường đường là đệ nhất kiếm tu sao lại lộ ra vẻ mặt này? Ngươi đang đau lòng sao? Ngươi đang đau vì cái gì..." Lưu Chiếu Quân áp sát tới, Liễu Ký Minh vẫn chỉ nhìn cô chằm chằm, không nói một lời.
Trong mắt của hắn là mặt biển bị bóng tối bao phủ, là sự bình yên dồn nén trước cơn bão táp, một khắc sau sẽ là sấm chớp rền vang, cuồng phong mưa bão, long trời lở đất.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn không có trời sụp, cũng chẳng có đất rung.
Bởi vì Lưu Chiếu Quân vẫn khoan thai khoác lên cánh tay hắn, dựa lên người hắn, hơi thở của cả hai quấn quít dây dưa.
Ngọn tóc của Lưu Chiếu Quân khoác lên tay áo hắn, vướng vào tóc hắn, thân thể cô nghiêng tới từng tấc một, cổ áo cũng trượt xuống từng tấc một, hé ra làn da trắng ngần, đôi môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-doa-tien/1966303/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.