Cằm Tạ Cẩn Du bị nâng lên một cách ngang ngược, cô bị ép phải nhìn lên.
Liễu Ký Minh chưa từng dùng cách thức và giọng điệu mạnh bạo như vậy để nói với cô, thế nhưng lúc này, hơi thở hắn phả lên mặt Tạ Cẩn Du đã mất đi vẻ thanh nhã nhất quán từ lâu, thay vào đó là sự xâm lược mạnh mẽ, không cho phép cự tuyệt.
Tạ Cẩn Du cố trừng to mắt, chạm vào ánh mắt hắn, trên mặt biển chưa từng nổi sóng bây giờ lại trỗi lên cơn sóng thần chao đảo đất trời, mà cô chính là chiếc thuyền lá bé nhỏ ngoài khơi, trừ chìm vào vòng tay biển cả thì chẳng còn đường nào trốn chạy.
Mà cô cũng chẳng muốn chạy.
"Ta chỉ có thể nhìn chàng..." Tạ Cẩn Du cố nén cơn khó chịu, kéo tay của Liễu Ký Minh, đan chặt lấy ngón tay hắn, không nỡ dời tầm mắt, nhấn mạnh từng chữ: "Ngay lúc ban đầu, trong mắt ta cũng chỉ có mình chàng..."
Những lời chưa kịp nói đã chìm sâu vào môi lưỡi cả hai.
Tình cảm ập tới dâng trào nồng nhiệt khó thể kiềm nén.
Toàn thân Tạ Cẩn Du như đốt lửa, chỉ có thể bám chặt vào người trước mắt, mặc cho bản thân chìm nổi trong cơn sóng lớn lật trời.
Mỗi cái đụng chạm, mỗi cái ma sát, đều tóe ra tia lửa, khiến cơ thể run rẩy mất khống chế, tim đập nhanh hơn, tới cả hít thở cũng phải dựa vào sự ban phát của người trước mặt.
Hầu như... chưa bao giờ gần gũi hơn bây giờ...
Từ đầu tới chân, từ thân tới tâm, chỉ có thân mật, triền miên, khắn khít.
Nhưng vẫn thiếu, vẫn chưa đủ.
Trong cơn mơ màng, Tạ Cẩn Du đưa tay nắm cổ áo Liễu Ký Minh, kéo tuột vạt áo hắn xuống, khác với lồng ngực trơn nhẵn trong trí nhớ, hiện tại trên xương quai xanh của hắn đã xuất hiện thêm tình triền đỏ thắm, hệt như đóa hoa bỉ ngạn nở ra từ máu thịt.
Tạ Cẩn Du không nhịn được vuốt nhẹ lên, rồi in lên đó một nụ hôn, cánh tay đang giam cầm bên hông bỗng dưng buộc chặt.
Một khắc sau, Liễu Ký Minh nghiêng đầu cắn lên vành tai cô.
Không mạnh, thậm chí cũng không đau, nhưng cứ như gãi vào đáy lòng, tê dại ngứa ngáy, gần như muốn lan rộng khắp đáy lòng, khiến thân thể nhũn ra chẳng còn chút sức lực.
Tạ Cẩn Du hít ngược vào một hơi, không khỏi lên tiếng trêu đùa: "Sư thúc... chàng thuộc họ nhà cún à..."
Liễu Ký Minh không đáp lời, chỉ hơi chệch đầu đi, thả lỏng môi, như cảm giác thấy nhát cắn vừa rồi của mình quá mạnh, nên bèn đổi sang liếm láp, đầu lưỡi mềm mại lướt qua vành tai của Tạ Cẩn Du, khiến Tạ Cẩn Du xấu hổ đến mỗi mặt đỏ tới mang tai.
Cô chỉ có thể nghiêng đầu, cắn trả vào cổ hắn một phát rõ mạnh.
Sau đó, Tạ Cẩn Du không thể có thêm hành động nào khác nữa, chỉ biết buông thả theo người nọ, hắn muốn cô thế nào thì cô chỉ có thể thế ấy. Hắn muốn cô sống thì cô sẽ không chết được, hắn muốn cô không sống nổi, thì cô cũng không thể cãi lời.
Hô hấp bị tước đoạt, tứ chi mất quyền kiểm soát, ý thức cũng bị đánh mất.
Kim khí và Mộc khí trong cơ thể hòa hợp vào nhau, lưu chuyển khắp tứ chi bách hài, chảy trôi hiền hòa trong cơ thể Tạ Cẩn Du. Trong đan điền của cô đột nhiên xuất hiện một thanh tiểu kiếm ánh vàng, nó cuốn theo một làn gió mạnh mẽ xâm nhập vào trong cơ thể Tạ Cẩn Du, nhưng sau khi tiến vào thì lại trở nên dịu dàng.
Dần dần, thanh tiểu kiếm này nhấp nháy kim quang, biến hóa ra hình thể, chỉ chốc lát sau đã hóa thành hình dáng của một đứa trẻ sơ sinh. Nó nho nhỏ, phấn điêu ngọc mài, nằm yên bên trong đan điền Tạ Cẩn Du, rồi đột nhiên nó duỗi cánh tay ra, từ từ thức giấc.
Đứa trẻ ngơ ngác mở mắt ra, trong đôi mắt phượng hẹp dài còn vương lại chút hoang mang, hàng mày vót cao, ngũ quan tinh tế, như đúc ra từ Liễu Ký Minh, đây rành rành là Liễu Ký Minh bản thu nhỏ!
Nguyên thần của Liễu Ký Minh mở mắt ra nhìn chung quanh một vòng, rồi dụi dụi mắt, ngây ngô dễ thương. Sau đó, nó bỗng vươn tay ra bắt lấy linh khí tràn ngập bên trong đan điền của Tạ Cẩn Du, vo viên tròn tròn, rồi ôm vào trong ngực mình như ôm bảo bối.
Giờ khắc này, cơn vui sướng lớn lao tựa như thủy triều nhấp nhô, nhấn chìm lấy Tạ Cẩn Du hoàn toàn.
Cô kích động siết chặt lấy cánh tay Liễu Ký Minh, cố kiềm chế không để mình bật ra tiếng rên rỉ, đầu kề sát lên vai Liễu Ký Minh, cảm giác mồ hôi chảy xuống từ trán hắn rơi lên người mình, trong lúc bất cẩn chợt bật ra tiếng thở dốc khiêu gợi, như nước lửa giao hòa, trong chàng có ta, trong ta có chàng.
Liễu Ký Minh cau mày, trong mắt là một vùng tối tăm hắc ám.
Đó là dục niệm thâm trầm không thể kiềm chế thêm được nữa của hắn.
Trong đan điền, Nguyên Thần của Liễu Ký Minh lại ôm siết lấy linh khí của Tạ Cẩn Du thêm vài phần, đồng thời chìa bàn tay béo múp ra nhéo nhéo, thanh khí được nó vo tròn thành một quả cầu chặt ních, hình thái vốn hư vô mờ ảo càng ngày càng ngưng tụ lại, mãi tới khi —-
Uỳnh uỳnh!
Chẳng biết tiếng lôi điện từ đâu vọng tới, sấm chớp rền vang.
Tạ Cẩn Du đã bị mồ hôi làm ướt đẫm toàn thân, tóc dính bết lên thái dương, Liễu Ký Minh dừng động tác lại, dịu dàng gạt mái tóc ẩm ướt của cô ra.
Sương mù cảm nhận được lôi kiếp, tự động tuôn trào, vây kín lấy cả hai, một luồng khí trắng bò lên theo lôi điện, quấn quanh cùng tia sét, số sương mù còn sót lại vô hình trung đã tạo thành một bức bình phong thiên nhiên, chống lại lôi kiếp cửu thiên cho hai người.
Linh lực vẫn đang lưu chuyển, không ngừng củng cố.
Nguyên thần của Liễu ký Minh buông tay ra, thấy thứ nằm trong tay mình là một viên kim đan nho nhỏ, đột nhiên nó mỉm cười khả ái, để lộ cái lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Khi nó cười, nét mặt trở nên dịu dàng như nước, khiến Tạ Cẩn Du nhìn thấy mà tim muốn tan chảy.
"Ta không đi." Liễu Ký Minh cúi người xuống, âm điệu trầm khàn khác biệt hoàn toàn với lúc xưa.
Trong đan điền Tạ Cẩn Du, đứa trẻ cũng nở ra một nụ cười, rồi từ từ thu bàn tay về, hà hơi một cái, rồi ôm tiểu kim đan chập chững ngã xuống, từ từ nhắm mắt lại.
Tạ Cẩn Du ôm lấy Liễu Ký Minh, hai người quấn quýt thân mật, tựa như cây và dây leo, đến cuối cùng mới thật sự liều chết triền miên.
Trận song tu này kéo dài rất lâu.
"Tách..."
Một tiếng nước rơi vẽ qua yên ắng, bắn ra một gợn sóng xao động trong thiên thủy.
Rèm mi của Tạ Cẩn Du giật giật, thức dậy từ trong giấc mộng dài.
Lọt vào mắt là một màu trắng xóa, tiếng sấm và tia chớp tím xuất hiện đột ngột trước đó đã biến mất hoàn toàn, bặt vô âm tín, thiên thủy bên cạnh đang lượn lờ chảy xuôi dòng, thi thoảng lại có một giọt nước nhỏ xuống vang lên tiếng tí tách êm tai.
Sau lưng là ấm áp mềm mại.
Trên người cô đắp trường bào đen tuyền, đầu gối lên cánh tay Liễu Ký Minh, chẳng biết đã thiếp đi bao lâu rồi.
"Nàng tỉnh rồi?" Liễu Ký Minh dường như đã tỉnh giấc từ lâu, nhưng để không quấy rầy Tạ Cẩn Du nên mới nằm yên nhắm mắt dưỡng thần.
Tạ Cẩn du thay đổi tư thế, chui vào lòng Liễu Ký Minh: "Sư thúc."
Liễu Ký Minh vuốt khẽ lên tóc cô.
"Kinh mạch của ta được chữa trị rồi." Tạ Cẩn Du nói.
Liễu Ký Minh cúi đầu "Ừ" một tiếng.
Tạ Cẩn Du ló đầu ra ngó hắn, trong mắt lấp lánh ánh sao: "Bây giờ ta lại trở về tu vi Kim Đan rồi!"
Tạ Cẩn Du cười tít mắt nhào vào lòng hắn, nói tiếp: "Phải đa tạ sư thúc giúp ta nữa! Mà bé trai đó là chàng sao? Đúng là dễ thương chết mất, hồi bé sư thúc có bộ dạng đó à?"
Liễu Ký Minh nhìn dáng vẻ phấn khích của cô, ánh mắt khẽ rung động, giải thích: "Là Nguyên thần của ta."
Tạ Cẩn Du kéo tay hắn qua áp lên mặt mình, nói với giọng mong đợi: "Sau này ta cũng sẽ có Nguyên thần."
"Sau Nguyên Anh sẽ có." Liễu Ký Minh nói.
"Vậy sau này có thể tay nắm tay, chứ không phải chỉ có chàng ôm ta rồi." Tạ Cẩn Du vui vẻ nói, ánh mắt rơi lên mi tâm của Liễu Ký Minh, chẳng biết có phải là ảo giác của cô hay không, thanh tiểu kiếm màu đỏ giờ đây đã đậm màu hơn, hệt như máu tươi hằn sâu trên trán.
Cảm giác được sự chùng xuống của cô, Liễu Ký Minh nhìn cô hỏi: "Sao thế?"
Tạ Cẩn Du hoàn hồn lại, cười nói: "Nhìn tiểu kiếm trên mi tâm của sư thúc, tự nhiên ta thấy sư thúc thật là đẹp trai quá sức, sư thúc, chàng sinh ra thế nào mà càng ngày càng đẹp trai thế, tại sao vậy? Hở?"
Cô dùng khuỷu tay chống người dậy, nhìn Liễu Ký Minh từ trên cao xuống, nâng cằm hắn lên với điệu bộ khinh bạc, nom y chang một nữ lưu manh đùa giỡn nam tử nhà lành: "Tiểu đạo trưởng à, theo ta đi, bảo đảm cơm ăn ngày ba bữa, ăn ngon mặc đẹp, thịt thà đầy đủ! Đại gia tuyệt đối sẽ không bạc đãi chàng đâu!"
Liễu Ký Minh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt từ từ trượt xuống, sau đó vươn tay ra, thoáng cái ngoại bào đã khoác lên người Tạ Cẩn Du.
"Thỉnh vị gia này mặc y phục cho đàng hoàng vào rồi bàn tiếp."
Tạ Cẩn Du không biết sao, mặt phừng lên một cái đỏ bừng, tóm chặt cổ áo ngồi thụp xuống ngay ngắn, chỉ vào Liễu Ký Minh cả buổi trời mới nặn ra được một câu: "Được lắm, chàng được lắm... dám sàm sỡ ta!"
Liễu Ký Minh cũng tiện đà ngồi dậy, mái tóc đen đổ xuống lòa xòa trên vai. Hắn lúc nào cũng lạnh lùng kiềm chế, rất ít khi có vẻ biếng nhác như bây giờ.
Tạ Cẩn Du nuốt ực nước bọt, nói: "Nể tình chàng sinh ra đẹp trai, ta bị sàm sỡ cũng thấy lời."
Liễu Ký Minh bật cười, không dằn lòng được cốc lên trán cô một cái, trách: "Ăn nói ngược ngạo, dậy thôi."
Hai người sửa soạn lại một chút, sau khi chỉnh trang tươm tất thì ngồi bên cạnh thiên thủy đả tọa, củng cố tu vi bản thân. Trận song tu này, chẳng những Tạ Cẩn Du nhảy về lại tu vi Kim Đan, mà Liễu Ký Minh cũng được rất nhiều ích lợi, tiến tới đỉnh Hóa Thần.
Ngoài củng cố tu vi ra, hai người còn muốn bàn bạc về hành trình tiếp theo.
"Tới Ma địa đi, sư thúc." Tạ Cẩn Du đề nghị: "Giới tu tiên đang truy sát chúng ta, vả lại hiện giờ chưa biết Thu Mi sống hay chết, khó chắc cô ta có xuất hiện lại ở Thương Vũ môn hay không, tới lúc đó chúng ta càng khó giải thích rõ."
Liễu Ký Minh đăm chiêu: "Co đầu rụt cổ có phải quá hèn nhát không? Chi bằng cứ quay về, giết cô ta một lần cho dứt khoát."
Tạ Cẩn Du cau mày, cảm thấy đây thật tình không phải ý kiến hay. Lòng dạ Liễu Ký Minh lúc nào cũng chính trực, đối với người ngoài tuy lãnh đạm thờ ơ nhưng cũng luôn thẳng thắng thành khẩn, có điều thế gian này vẫn có loại người tiểu nhân, mà cách hành động của quân tử, khi đứng trước mặt tiểu nhân thì bảo đảm không có tý phần thắng nào.
Thu Mi từng nói, Ma địa là nơi không chịu sự kiểm soát của thế giới trong sách, nó là một thiết định bất quy tắc, đồng thời cũng là vùng đất ẩn nấp nhiều mối nguy hiểm khó lường nhất, mà càng là nơi nguy hiểm thì kỳ ngộ cũng sẽ càng nhiều. Huống chi, trước khi mất trí nhớ cô là Quỷ y Lưu Chiếu Quân của Ma tộc, vả lại còn tự bạo, nhất định không để lại manh mối gì.
Ít ra thì dựa theo trí nhớ có thể thấy được, Liễu Ký Minh đã từng tới Ma địa để tìm cô, chí ít khi đó hai người chưa đến mức rút kiếm chĩa vào đối phương.
"Ta vẫn muốn đi Ma địa hơn." Tạ Cẩn Du nhỏ giọng nói.
Liễu Ký Minh lẳng lặng nhìn cô, không lên tiếng phản bác mà chỉ ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Ra ngoài trước rồi hãy bàn."
"Sư thúc..." Tạ Cẩn Du có hơi do dự.
"Trong Ma địa phức tạp biến hóa khôn lường, ta sợ nàng khó thể tự bảo vệ mình." Liễu Ký Minh trầm giọng nói.
Tạ Cẩn Du ngẩn người, cảm giác được bầu không khí có hơi nặng nề, cô bèn nghiêng đầu cười nói: "Sư thúc cho rằng nam nhân khắp thiên hạ đều giống chàng sao, lẽ nào ai cũng có "Lòng dạ bất chính" với ta à?"
Nào ngờ vừa nghe xong câu này, bầu không khí chẳng những không dịu lại mà còn trở nên lạnh buốt.
Thân thể Liễu Ký Minh chợt cứng đờ.
Hắn quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tạ Cẩn Du, nhấn mạnh từng chữ: "Tạ Cẩn Du, nàng nhớ lại rồi sao?"
~ Hết chương 40 ~
Các chị em, chúng ta vừa đọc "H" đó, có ai nhận ra hôn ✧(≖ ◡ ≖✿)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]