Tháng 3 năm 2018, trời chuyển ấm nhưng vẫn còn se lạnh.
Năm giờ sáng, lúc gió lạnh thổi vạt áo của Khổng Mạn cũng là lúc cô đang đứng trước cửa tiểu khu.
Ánh đèn đường màu da cam chiếu xuống, thở một hơi ra khói.
Dường như cô không cảm nhận được cái lạnh, trên đầu ngón tay xuất hiện đốm lửa.
Lúc tàn thuốc rơi xuống bên chân va – li màu đen, cô mới hoàn hồn. Cơ thể cứng đờ cử động. Khổng Mạn đưa thuốc lá lên miệng, tay kéo va – li đi về phía trước.
Lát sau, một chiếc xe con từ xa chạy tới rồi dừng lại trước mặt cô.
Khổng Mạn nhìn biển số xe, dập thuốc rồi đẩy va – li đến cốp xe.
Tài xế xuống xe hỏi cô: "Xin chào, số đuôi điện thoại của cô là 1234 đúng không?"
"Vâng."
Tài xế gật đầu mở cốp rồi bỏ hành lí của cô vào trong. Sau khi xong xuôi hết mới đóng cốp xe lại.
Khổng Mạn ngồi vào ghế sau.
Tài xế khởi động, lái xe ra khỏi cửa tiểu khu.
Trong xe ấm áp. Cô dựa lưng vào ghế, ngửa đầu lên nhắm mắt lại.
Tay đút vào túi áo lông đụng trúng con dao lạnh toát.
Gõ nhẹ mấy cái lên phần thân, Khổng Mạn bỗng không nhớ con dao trông như thế nào lại muốn lấy ra xem.
Nhưng chợt nghĩ chuyện này có thể làm tài xế sợ vỡ mật.
Trời vừa rạng sáng, một cô gái tóc tai bù xù lôi con dao ra.
- --Cho dù không bị tâm thần cũng trông rất giống bệnh nhân tâm thần.
Vừa nghĩ đến đó, cô giật giật khoé môi. Sau đó Khổng Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-dai-ngan/938863/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.