Lúc Phó Á Bằng nhìn thấy người đàn ông nọ, mắt cậu bé sáng lên cái rẹt.
Mắt trái cậu nhóc ra sức nháy nháy, hét lên một cách chần chừ: "Ba ơi".
Dây thần kinh của Phó Dương nảy một cái, "? "
Khổng Mạn thì kiểu: "..........?"
Anh ta đã có con lớn ngần này rồi hả?
Trước khi Khổng Mạn lên tiếng Phó Dương đã trầm giọng nói: "Ba gì mà ba! Chú là chú của con nè!(耶)".(chỗ này tác giả dùng cách gọi chú bằng tiếng địa phương nhưng tui ko biết tiếng việt mình trừ chú ra thì có cách gọi khác để chỉ em trai của cha hay không)
Anh một tay ôm Khổng Mạn dậy, xoay người đi về phía trạm gác, lúc đi qua Phó Á Bằng, ánh mắt anh đầy vẻ cảnh cáo nói: "Lát nữa sẽ trị con."
Phó Á Bằng khép hai chân lại, trông có vẻ ngố ngố.
Thằng bé chắc chắn, cái nháy mắt lúc nãy của thằng bé chú nó đã thấy rồi, hai chú cháu phối hợp ăn ý bao nhiêu năm, mà sao lần này chú nó không khớp kịch bản vậy?
Khổng Mạn được người khác ôm lên nhẹ nhàng, trái tim cũng bay lên theo động tác của anh.
Người kia ôm cô có vẻ khá là ung dung, mà cô cũng chưa từng được người ta ôm thế này bao giờ.
Trong một lúc, sự đau đớn trên cơ thể đã bay biến đi mất, đầu cô lâng lâng, mông lung không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Phó Dương ôm cô vào trạm gác, đặt cô lên chiếc giường đơn sơ.
Khổng Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-dai-ngan/3225617/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.