Dung Hoan đi đến dưới lầu, cách cánh cửa đã nhìn thấy Phó Tư Diễn đứng quay lưng bên ngoài. Ánh đèn mờ mờ chiếu lên đất thành một vầng sáng loang lổ, bóng lưng anh ẩn một nửa trong tối, tuy trời rất lạnh, nhưng anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, lạnh lùng gầy gò.
Cô đè nỗi lòng nhấp nhô của mình xuống, đẩy cửa, đi ra ngoài.
Phó Tư Diễn nghe tiếng, xoay người, trong giây phút nhìn thấy cô, sắc mặt lại lạnh đi vài phần: “Mặc ít đồ như vậy?”
Dung Hoan mím môi, nhỏ giọng phản pháo: “Chú cũng mặc ít mà.”
Anh giơ tay búng trán cô: “Còn cãi chày cãi cối với chú?” Rồi sau đó anh đặt tay trên vai cô, nửa ôm lấy cô mà đi về phía chiếc xe, sau đó mở cửa để cô ngồi vào.
Bên trong mở hệ thống sưởi nên ấm áp hơn nhiều, cơ thể vốn đang căng thẳng của Dung Hoan chợt thả lỏng.
Cô nhìn thấy Kế Sâm ngồi ở ghế lái, sau khi đối mắt với ánh mắt của cô trên gương chiếu hậu, Kế Sâm đột nhiên nói một câu: “Ngài Phó, tôi xuống gọi điện thoại đã.”
Sau khi được Phó Tư Diễn ngầm đồng ý, Kế Sâm lập tức xuống xe.
Lòng Dung Hoan khẽ động, không hiểu vì sao lại để hai người họ ở riêng với nhau.
Anh quay đầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ trắng như sứ của cô gái nhỏ, đưa đồ ngọt cạnh ghế cho cô, nếu bình thường Dung Hoan nhìn thấy macaron cô thích nhất, chắc chắn sẽ cười đến nỗi mắt cong lên, nhưng bây giờ không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-cung-chieu/2197679/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.