Vừa rồi Dung Hoan vốn là muốn đem cho Phó Tư Diễn một ly nước trái cây, không ngờ lúc cô vừa định gõ cửa thì lại nghe thấy âm thanh trong phòng vọng ra.
Câu nói cuối cùng "Cháu sẽ đi gặp cô Từ theo ý của bác." đó giống như một tảng đá lớn mạnh mẽ đập vào lòng cô, khơi lên một trận sóng cuồn cuộn.
Mà ngay lúc này, khi anh đang chăm chú nhìn vào mắt cô, ánh mắt phản chiếu sự mơ hồ trong bóng tối lại càng khiến cho cơn sóng nhiệt trong lòng cô mạnh mẽ dâng cao.
Một lúc lâu sau anh mới đưa tay ra, trong giọng nói mang theo ý cười: "Nước trái cây này không phải cho chú sao?"
Cô vừa mới tỉnh táo lại sau chút thất thần, tay vừa đưa ly nước trái cây cho anh lại vừa nghe thấy anh hỏi: "Nghe thấy hết rồi à?"
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt là ánh đèn hành lang nhập nhòe: "Chú... muốn đi xem mắt sao?" Trong giọng nói của cô bộc lộ vài phần không thể tin được.
Phó Tư Diễn hơi giật mình sau đó khom người, bàn tay vân vê khuôn mặt của cô, giọng điệu có phần trêu chọc: "Thế nào? Hoan Hoan không muốn chú yêu đương hay sao?"
Dung Hoan ngạc nhiên giây lát, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, tim cô giống như bị đâm một nhát.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ mờ xa xa ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cô không thể nhìn rõ được năm ngón tay của mình.
Chuông đồng hồ trên đầu giường từng nhịp tíc tắc đánh vào tai cô, Dung Hoan mở túi xách lấy điện thoại ra gọi cho Hề Phán.
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: "Sao thế cô nương? Tớ đang xem phim đấy. Có chuyện gì thì nói nhanh lên." Cô ấy hay đùa giỡn như vậy, làm ra vẻ mình thật sự rất bận.
"Phán Phán à, tới muốn tâm sự với cậu." Giọng nói của cô nhỏ nhẹ một cách kỳ lạ.
Trong lòng Dung Hoan cũng hiểu rõ, tình yêu mà cô dành cho anh không thể nào phơi bày ra được, cũng chính vì như vậy nên cô mới cảm thấy vô cùng đau khổ.
"Hoan Hoan này, đột nhiên tớ cảm thấy cậu ngốc nghếch quá đi thôi? Tại sao cậu lại thích người như vậy kia chứ? Nếu như tớ là cậu, nhìn thấy người đó vui vẻ cười nói với mấy nữ sinh khác tớ cũng thấy khó chịu..."
Cúp máy rồi Dung Hoan nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ, ánh sáng trong mắt cô từ từ nhạt đần rồi mất hẳn.
*
Sáng hôm sau bởi vì Dung Hoan không có tiết học nên tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi.
Đến chiều, chân của Dung Hoan đã bớt đau trông thấy nên cô cùng với dì Tịnh ra vườn hoa sau nhà cắt tỉa hoa hồng, hai người bận rộn một lúc, sau đó Dung Hoan nói những việc còn lại cứ để cô thu xếp.
Dì Tịnh không nói được cô nên đành đi vào bếp nấu cơm chiều. Dung Hoan vui vẻ chơi đùa một mình trong vườn, hoàn toàn không hay biết có người đang đứng phía sau mình.
Dung Hoan nhìn khóm hoa hồng vừa mới được chăm sóc trước mắt, hài lòng phủi đất trên tay xuống. Cô vừa xoay lưng lại đã thấy Phó Tư Diễn đứng cách chỗ này hơn ba mét đang nhướng mày nhìn cô, anh hỏi: "Chân hết đau rồi à?"
Cô giật mình, thân người hơi ngã về sau lập tức được người đàn ông nhanh tay nhanh mắt kéo về.
Lúc bấy giờ Dung Hoan mới ngẩng đầu đánh giá trang phục ngày hôm nay của anh, nhìn bộ âu phục chỉnh tề trên người anh có phần trang trọng hơn bình thường, cô hỏi: "Chú phải ra ngoài ạ?"
"Ừ."
Tim cô nảy lên một nhịp, lời trong miệng cũng bật ra: "Là đi xem mắt cô gái mà ông nội nhắc hôm qua đúng không ạ?"
Phó Tư Diễn gật đầu.
Nụ cười trên mặt Dung Hoan vụt tắt, chợt cô nghe thấy anh nói tiếp: "Tối nay chú không ăn cơm nhà, cháu ở nhà phải phải ngoan ngoãn, biết chưa?"
"... Dạ biết."
Anh xoay người bước đi, Dung Hoan nối gót theo đằng sau. Sau khi anh ra khỏi cửa, mấy giây sau Dung Hoan như sực tỉnh lập tức tông cửa xông ra ngoài, nhìn theo bóng xe của anh khuất dần trong tầm mắt.
Chạy tới cổng khu biệt thự cô lên một chiếc taxi vừa dừng ở đó, bảo tài xế chạy thẳng, cũng không nói với người ta là đi đâu. Tài xế thấy cô sốt ruột như thế cũng không nói nhiều, ngay lập tức đạp ga chạy đi.
Không bao lâu sau Dung Hoan đã nhìn thấy chiếc Maserati màu đen đó, cô chỉ vào chiếc xe nói với người tài xế: "Phiền bác chạy theo chiếc xe đó, đừng để bị phát hiện."
Người tài xế thoáng nhìn Dung Hoan bằng ánh mắt sâu xa, trong đầu bỗng hiện lên vô số tình huống cẩu huyết của giới phú hào nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Từ Nhụy Sương sửa sang lại áo vest kẻ sọc tay dài, liếc mắt nhìn vào câu lạc bộ. Người trợ lý đi tới bên cạnh cô ta, nhìn chiếc váy công sở bao bọc đôi chân dài, cười nói: "Chị Từ, hôm nay đi gặp ngài Phó, chị ăn mặc thế này có phải là nghiêm túc quá rồi không..." Thật là quá uổng phí dáng người hoàn hảo này.
Từ Nhụy Sương bỗng bật cười: "Cô cảm thấy Phó Tư Diễn muốn đến xem mắt tôi thật à?" Hôm nay lúc ở văn phòng, cô ta nghe mẹ lại muốn giới thiệu một người đàn ông xuất sắc cho mình, cô ta vốn không định đi, nhưng khi nghe thấy đối phương là Phó Tư Diễn thì đột nhiên sững sờ.
Phó Tư Diễn là ai kia chứ? Anh mà lại đồng ý cuộc gặp mặt kiểu này với cô ta hay sao?
Mẹ cô ta đã nói trong điện thoại, nếu như Từ Nhụy Sương có thể thu phục được Phó Tư Diễn thì gia đình sẽ không bao giờ nhúng tay vào việc công ty của cô ta nữa. Cho dù cô ta không kế thừa gia nghiệp cũng không thành vấn đề.
Cô ta đứng trước mặt anh, đưa tay ra, nở nụ cười chào hỏi: "Anh Phó."
Nét mặt Phó Tư Diễn trước sau như một, bắt tay với cô ta. Lúc này người phục vụ bước tới mời hai người: "Mời ngài và cô đi theo tôi."
Hai người cùng nhau đi vào khu vực bên trong câu lạc bộ, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Dung Hoan.
Trái tim của Dung Hoan như thể bị khoét một lỗ, bao nhiêu chua xót dâng trào, lan ra khắp toàn thân.
Không hổ là người phụ nữ mà ông nội giới thiệu, dáng vẻ bên ngoài thật sự rất xứng đôi với Phó Tư Diễn.
Cả người cô như bị rút cạn sức lực, buồn bã cúi đầu, chợt cô nghe thấy trên đỉnh đầu có một giọng nói vang lên: "Hoan Hoan?"
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một cái áo vest lòe loẹt, nhìn lên trên nữa chính là khuôn mặt của Vũ Lương.
Dung Hoan vội vã giấu đi cảm xúc của mình. Vũ Lương thì đang nhíu mày nhìn cô như thể tự hỏi tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này: "Tới tìm chú của cháu sao?"
Bác tài nhìn thấy một cô gái như Dung Hoan trong lòng ít nhiều đoán được mấy phần, bác ấy thở dài một hơi rồi an ủi cô: "Cô bé à, không có việc gì cả. Cứ sống cuộc đời của chính mình đi, mấy thứ như đàn ông hay gì gì đó… không quan trọng đâu."
Dung Hoan biết là bác ấy hiểu lầm chuyện gì nhưng cô cũng chỉ lắc đầu mà không nói câu nào.
*
Phó Tư Diễn cùng với Từ Nhụy Sương đi vào hàng ghế lô cao cấp, sau khi đã hai người an vị thì người phục vụ đưa thực đơn lên. Phó Tư Diễn không mở ra xem mà lịch sự nói với cô ta: "Cô Từ chọn đi."
Sau khi người phục vụ đi khỏi Phó Tư Diễn vẫn không chủ động mở lời, Từ Nhụy Sương quan sát khuôn mặt lạnh lùng của anh sau đó chủ động trêu đùa: "Xem ra hôm nay anh Phó miễn cưỡng lắm mới phải đi xem mắt tôi."
Dù sao thì Từ Nhụy Sương từ nhỏ đã là vầng trăng được sao trời vây quanh, bất luận là tướng mạo hay khí chất vẫn nổi trội hơn người, cô ta cũng tự nhận bản thân mình không hề kém cỏi. Chỉ là Phó Tư Diễn ngồi trước mặt cô ta đây thiếu điều chưa viết lên mặt bốn chữ "Không có hứng thú", điều này ít nhiều gì cũng khiến cô ta cảm thấy hơi khó chịu.
Phó Tư Diễn nhếch miệng, ánh mắt anh từ bức bích họa Tây Tạng trên tường dời sang khuôn mặt cô ta, chán chường buông một câu: "Có qua có lại thôi mà, không phải sao?"
Từ Nhụy Sương cười nhạt đáp lại: "Xem ra cả hai chúng ta đều có mục đích của riêng mình, tôi muốn công ty của mình tiếp tục hoạt động, còn anh dĩ nhiên là muốn ông cụ an tâm điều trị."
Phó Tư Diễn ra ngoài gọi điện về nhà, dì Tịnh vừa bắt máy đã nghe anh hỏi Dung Hoan đang ở đâu.
"Hả, không phải cô chủ đang ở nhà hay sao ạ? Cô chủ không nói tối nay ăn cơm ở ngoài kia mà?" Bà vừa nói vừa đảo quanh nhà một vòng, cuối cùng nhìn thấy dép lê của Dung Hoan đặt ở huyền quan thì nói tiếp: "Ơ… hình như cô chủ ra ngoài rồi ạ, tôi đang nấu cơm trong bếp nên không biết...”
“Nửa tiếng nữa con bé chưa về nhà thì gọi cho tôi." Phó Tư Diễn dặn dò.
Sau khi cúp máy Phó Tư Diễn nhìn điện thoại của mình, dường như nhớ ra điều gì đó, mắt anh tối sầm đi.
Hai mươi phút sau dì Tịnh gọi lại cho anh báo là Dung Hoan đã về tới nhà.
Phó Tư Diễn và Từ Nhụy Sương dùng xong bữa cơm thì cùng nhau đi ra ngoài, Kế Sâm và cô trợ lý của Từ Nhụy Sương đi theo phía sau hai người họ.
Từ Nhụy Sương nhìn người đàn ông cả buổi tối không nói được mấy câu mà trong lòng hơi thất vọng, thế nhưng cô ta vẫn giữ được vẻ bình tĩnh lên tiếng trước: "Anh Phó, tôi không muốn đây là lần gặp mặt đầu tiên cũng là cuối cùng của chúng ta."
Cảm nhận được sự chú ý của người đàn ông đã chuyển lên người mình, cô ta nói tiếp: "Tôi nghĩ nếu như ông cụ Dung biết được buổi xem mắt này lại thất bại, đoán chừng ông ấy có lẽ sẽ buông xuôi tất cả chăng?"
"Cô nói vậy là có ý gì?"
"Hay là chúng ta cùng nhau hợp tác có được không? Giúp đỡ lẫn nhau thôi, xem như là trấn an người lớn của hai bên gia đình. Anh cứ yên tâm, vào thời điểm quan trọng tôi sẽ phối hợp diễn kịch với anh, thời gian còn lại tôi sẽ không làm phiền anh, anh thấy thế nào?"
Cho tới khi ra đến cửa câu lạc bộ, đôi môi mỏng của Phó Tư Diễn mới động đậy, thanh âm sâu thẳm tựa như bóng đêm: "Chờ tới lúc cần phải đóng kịch rồi nói sau."
Xe chạy vững vàng trên đường, Từ Nhụy Sương đang thất thần nhìn cảnh đêm ngoài khung cửa lại bị giọng nói của trợ lý kéo trở về: "Chị Từ à, chị nói thử xem, việc gì chị phải nhún nhường trước mặt ngài Phó như thế? Tuy rằng ngài ấy… thật sự không tệ nhưng mà chị cũng đâu có kém hơn bao nhiêu."
Người trợ lý còn nhỏ tuổi nên nói năng không hề kiêng kỵ, Từ Nhụy Sương cũng không nổi giận mà chỉ bật cười: "Đến cả em cũng nhìn ra được anh ta thờ ơ với chị."
"Đúng ạ… chị Từ đừng tức giận."
Từ Nhụy Sương lắc đầu nói: "Anh ta là nhà tư bản kiêu ngạo, em không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn trèo lên giường anh ta đâu."
"Chị Từ không giống mấy người phụ nữ đó mà."
Từ Nhụy Sương không trả lời cô ấy mà chỉ nhìn sang chỗ khác.
*
Bên kia, Phó Tư Diễn vừa lên xe đã nói với tài xế: "Tới Sweet Heart."
Phó Tư Diễn nhướng mày, chân cô vừa mới khỏi là đã chạy loạn rồi ư? Còn không thèm nói với anh tiếng nào.
Dì Tịnh chặn người đàn ông đang định rời đi nói với anh: "Đúng rồi cậu Phó, lúc chập tối không biết là Dung Hoan đã chạy đi đâu, tôi có hỏi nhưng cô chủ không nói. Chỉ là lúc cô chủ quay về thì tâm trạng có vẻ không tốt lắm, không ăn được bao nhiêu cơm..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]