Editor: Phương
“Cô nhóc vô lương tâm này,quên mất là ai hôm qua cứu cháu rồi hả?"
Ánh mắt người đàn ông mang theo ý cười chăm chú nhìn gương mặt cô gái,lệ chí bên cạnh khóe mắt như sáng lấp lánh.
Dung Hoan bỗng dưng dừng lại,nhẹ nhàng thở ra một hơi,giả vờ bình tĩnh nói:"Việc hôm qua…...cháu không nhớ rõ."
Cô nhóc này.
Có thể không chớp mắt mà nói dối được.
Anh không giận nhưng lại cười,thanh âm hơi hơi nhấn:"Trí nhớ của Hoan Hoan kém như vậy sao, việc tối hôm qua dùng bình rượu đập vào đầu người khác chắc cũng không nhớ rõ đâu nhỉ."
“……?!”
Dung Hoan hoàn toàn ngây dại.
Không phải video giám sát hỏng rồi sao?!
Cô dời tầm mắt,đầu ngón tay trắng nõn miết làn váy,suy nghĩ cái gì đó, một lúc lâu sau mới nói:"Tối hôm qua là hắn ta tới quấy rầy cháu trước."
Ngụ ý là hành động sau đó của cô về tình cảm có thể tha thứ được.
Con ngươi của anh chợt lóe ra cảm xúc không tên,sau đó giơ tay dịu dàng xoa lên đỉnh đầu của Dung Hoan,thanh âm pha lẫn ý cười thấm vào trong lòng cô:"Ừ,cháu làm rất tốt."
Dung Hoan sửng sốt,ngước lên đối diện với ánh mắt của anh thì lại thấy đôi môi mỏng của anh hé mở,tiếp tục nói:'Nhưng cháu là con gái,làm như vậy rất là nguy hiểm,không cẩn thận sẽ làm mình bị thương,cháu biết không?"
Ánh sáng ấm áp của ánh trăng chiếu xuống ban công cùng với những cơn gió nhẹ nhàng và mềm mại làm say lòng người.
Giống như có một tiếng trống nhỏ gõ vào lòng cô.
Cô không nghĩ tới anh sẽ nói:"Cháu làm rất đúng."
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-cung-chieu/215354/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.