Editor: Phương
Dung Hoan ngồi xuống đối diện với Phó Tư Diễn,cầm lấy dao nĩa đầu cúi vào đĩa đồ ăn.
Dung Khang Đạt nhìn thấy bộ dạng này của cô tưởng là cô đang xấu hổ,cười nói:"Hoan Hoan tính cách vẫn không thay đổi,vẫn hướng nội như vậy."
Phó Tư Diễn ngước mắt lên nhìn,môi mỏng cong lên:"Chắc là thấy cháu lạ mặt nên xấu hổ đấy."
Dung Hoan: "......"
Ông cụ vuốt ve bộ râu dê được chải gọn gàng:"Tối hôm qua muộn như vậy mà con vẫn cùng cô nhóc cách vách đi thư viện đọc sách à? Lần sau đi ra ngoài buổi tối nhớ bảo tài xế đưa đi."
"Thư viện?" Phó Tư Diễn âm cuối nâng lên.
Tay Dung Hoan run lên,dao nĩa rơi ở trên cái đĩa sứ trắng phát ra âm thanh lạch cạch.
Dung Khang Đạt gật đầu, tay tùy ý mà để ở trên quải trượng khắc hoa văn,liên tục khen Dung Hoan trước mặt Phó Tư Diễn:"Hoan Hoan học giỏi lắm,giống y hệt ba con bé thích học tập,hiện tại đã thi đậu khoa dương cầm của đại học S rồi."
Lòng bàn tay Dung Hoan đầy mồ hôi,đã chuẩn bị tốt tâm lý bị chọc thủng lời nói dối,nhưng mà một lúc lâu sau Phó Tư Diễn bình tĩnh mở miệng:"Vâng,vừa nhìn đã biết là một cô gái rất ngoan rồi."
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên đối diện là ánh mắt tràn đầy ý cười của anh.
Anh vì sao lại lựa chọn giúp cô gạt ông cơ chứ? Hơn nữa cái từ "rất ngoan" kia giống như đang mỉa mai cô vậy.....
Phó Tư Diễn tiếp tục nói: "Nhưng mà thi đại học xong có thể thả lỏng một chút,có rảnh thì mời bạn bè qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-cung-chieu/215353/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.