Chương trước
Chương sau
Phiên ngoại.

01.

Căn cứ vào chiếu chỉ, tội danh mưu nghịch của Đại hoàng tử đã được xác thực, Tam hoàng tử đành phải cúi đầu phục tùng, vì vậy mọi việc đều đã được giải quyết ổn thỏa.

Triệu Mộc Thần nóng lòng chạy đến phủ Thái phó, vừa khéo thấy phong thư, nhưng nội dung trong đó lại không hề đề cập đến hắn.

Nàng đâu rồi?

Nhớ đến việc trước khi hắn mang theo chiếu chỉ rời đi, Kha nhi đã mỉm cười với hắn, đôi mắt nàng trong veo, lúc này hắn mới nhận ra, nàng muốn rời bỏ hắn.

Tại sao hắn lại không nhận ra điều này sớm hơn?

Triệu Mộc Thần dường như phát điên tự trách mình, hành hạ mình.

Nhưng cũng đâu có ích gì, Kha nhi đã rời đi, mang theo cả trái tim và linh hồn hắn.

Kha nhi, nàng thật độc ác!

Hu hu hu...

Kha nhi, đừng đối xử với ta như vậy mà, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, xin nàng hãy trở về đi!

Triệu Mộc Thần, thừa tướng đương triều, thu mình vào một góc giường, vùi mặt vào đầu gối, khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Kể từ đó, Triệu Mộc Thần càng trở nên u ám hơn, toàn thân luôn bị bao bọc bởi một tầng bóng tối.

Có rất nhiều người muốn lấy lòng hắn, tặng tiền, tặng mỹ nữ... Tóm lại là dùng mọi cách để nịnh nọt.

Nhưng cuối cùng đều thất bại, tiền bị ném ra khỏi phủ, mỹ nữ thì bị đưa vào thanh lâu.



Triệu Mộc Thần càng lúc càng đáng sợ, ban ngày khi lên triều, mặt hắn lạnh như Tu La, khiến các vị quan khác đều cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Nhưng lại không ai biết được, khi màn đêm buông xuống, tĩnh lặng kéo đến, hắn lại ngơ ngác ngắm nhìn một bức chân dung, vuốt ve gương mặt người trên đó, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non.

“Kha nhi…”

“Triệu ái khanh à! Ngươi đã hơn hai mươi tuổi rồi, cũng đã đến lúc thành gia lập thất. Đừng sống một mình mãi như thế!”

Hoàng đế tận tình khuyên bảo hắn, nhưng hắn vẫn không nghe.



“Haiz! Triệu thừa tướng à, nếu tỷ tỷ ta đã tuyệt tình, ngươi cũng nên từ bỏ thôi.”

Mặc dù đã trở thành Hoàng hậu nhưng nữ chính vẫn Thánh mẫu như vậy, vô cùng đau lòng Triệu Mộc Thần, đau lòng đến mức muốn đích thân chăm sóc hắn.

Nếu đã tuyệt tình rời đi thì sao còn trở về được nữa!

Câu nói này dường như đã đánh tan hy vọng cuối cùng trong lòng Triệu Mộc Thần! Đúng rồi, Kha nhi đã rời bỏ hắn rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa!

Ánh mắt vắng lặng của hắn vỡ tan, hắn giống như chịu phải đả kích nặng nề, lảo đảo muốn ngã, tựa hồ rơi vào vực sâu vô tận.

Nhưng trong khoảnh khắc, trong đôi mắt trống rỗng của hắn lại ngưng tụ một điểm sáng, vẻ mặt chết lặng cũng trở nên kích động.

Nếu Kha nhi đã không muốn trở về, vậy thì hắn sẽ đi tìm nàng. Cho dù phải vượt qua thiên sơn vạn thủy, cho dù đi đến vô cùng vô tận, hắn cũng sẽ đi tìm nàng.

Không hề do dự một phút giây nào, Triệu Mộc Thần lập tức từ chức thừa tướng, mặc dù hoàng đế, thậm chí là cả Thái phó cố gắng thuyết phục hắn ở lại, hắn vẫn khăng khăng một người một ngựa một kiếm, bước chân vào giang hồ.

Kha nhi, chờ ta, ta đi tìm nàng đây…

Hắn thúc ngựa lao nhanh về phía trước, khóe môi khẽ cong lên, nở một nụ cười rạng rỡ, như thể thấy ánh sáng xuất hiện ở phía cuối con đường.

02.

Trong vài năm tiêu dao giang hồ, ta vô cùng sung sướng, bên người không chỉ có Thu Nguyệt, Tiểu Thái mà còn có hơn sáu tiểu thiếu niên anh tuấn.

Mấy tiểu thiếu niên này là do ta thu nhận khi đi du ngoạn, bởi vì ngưỡng mộ ta nên chủ động đi theo ta.

Vì vậy, lần nào ta ra ngoài cũng đều rất phô trương, thu hút rất nhiều ánh mắt.

Ta vốn không muốn như vậy, nhưng thực lực không cho phép ta từ chối, ta không còn cách nào khác ngoài việc bị động tiếp nhận những ánh mắt ngưỡng mộ sùng kính này.

Ban ngày, bọn ta nghỉ ngơi ở một nơi có phong cảnh đẹp, ta ngồi trên ghế quý phi vừa ăn bồ đào vừa nhìn sáu tiểu thiếu niên đang chơi đùa ở phía xa.

Thấy bọn họ vui vẻ như vậy, ta đang định tham gia cùng thì Thu Nguyệt u ám vác đao bước đến.

“Tiểu thư, cẩu tử kia lại đuổi đến rồi.”



Cẩu tử trong miệng nàng ta chính là Triệu Mộc Thần, hắn đã đuổi theo ta nửa năm nay, bởi vì sợ hắn quấy rầy, ta đều không thể ở lâu một chỗ, đều phải lập tức lên đường rời đi.

Thật phiền phức, hại ta không thể yên tĩnh hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.

Ta thu hồi tầm mắt, cau mày hỏi.

“Còn bao nhiêu dặm nữa?”

“Khoảng trăm dặm, có lẽ giờ Thìn sẽ đến.”

Nói xong lời này, Thu Nguyệt còn nôn nóng mắng thêm vài câu.

“Sao cẩu tử kia không yên ổn làm thừa tướng đi mà cứ thích làm cao da chó như thế chứ? Đúng là có bệnh!”

Đúng là có bệnh thật!

Ta thở dài bất lực, định dọn dẹp một chút rồi tiếp tục lên đường.

“Đi thôi! Nhân lúc chàng ấy còn chưa đuổi đến, chúng ta mau đi thôi.”

Nhưng có vẻ ông trời đang cố tình giúp hắn, ta mới vừa thu dọn đồ đạc xong thì trời đổ mưa rất to, còn kèm theo cả gió lớn và sấm chớp.

Ta đành phải ở lại quán trọ gần đó.

Thu Nguyệt dặn dò chưởng quầy, tuyệt đối không được tiết lộ tung tích của bọn ta cho bất kỳ ai khác, nếu không…

Nàng ta khẽ rút nửa chuôi đao ra uy hiếp, chưởng quầy thấy vậy thì gật đầu liên hồi như gà mổ thóc.

“Tiểu thư, Tiểu Thái đến hầu hạ ngài tắm rửa.”

Bởi vì bị mắc mưa nên ta muốn tắm trước khi ngủ, ta đang thoải mái ngâm mình trong thùng nước tắm thì Tiểu Thái đỏ mặt đi vào.

“Vậy ngươi đến bóp vai cho ta đi!”

Ta đặt hai tay trên thùng nước tắm, hơi ngửa đầu ra sau, nhắm mắt tận hưởng sự yên tĩnh hiếm có.

Một lúc sau, nhận thấy sau lưng không vang lên động tĩnh, ta mới mở mắt ra xem thử có chuyện gì thì thấy hai bàn tay đặt lên vai ta, dùng lực vừa đủ xoa bóp, ta thoải mái thở dài.

“Công phu xoa bóp của Tiểu Thái càng ngày càng tốt nha.”

Hai tay đang xoa bóp bả vai ta bỗng dừng lại trong giây lát, rồi lại tiếp tục.

Sức lực dường như mạnh hơn, hô hấp sau lưng cũng ngày càng nặng nề, hơn nữa còn khá quen thuộc.

Không ổn!

Ta kéo áo choàng tắm bên cạnh qua, quấn cả người lại, sau đó đứng dậy.



Nhìn nam tử tuấn mỹ mặc hắc y vương chút mệt mỏi trước mặt, ta thầm nói những ngày tháng tươi đẹp cuối cùng cũng kết thúc rồi, nhưng sau đó ta lại nở nụ cười rạng rỡ.

“Đã lâu không gặp! A Thần.”

Triệu Mộc Thần ném Tiểu Thái bị điểm huyệt ra ngoài cửa, dùng chưởng phong đóng chặt cửa lại, đôi mắt đen nhánh nặng trĩu khóa chặt lấy ta.

Một lát sau, khóe môi hắn khẽ cong lên, nở nụ cười tà tứ.

“Kha nhi, cuối cùng ta cũng bắt được nàng.”

“Chàng chắc chưa?”

Nụ cười của ta càng thêm rạng rỡ, trong lúc hắn thoáng hoảng hốt, ta đã nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn.

Ta mặc quần áo tử tế lại, trước khi rời đi còn quay đầu lại ném cho hắn một ánh nhìn quyến rũ.

“A Thần, quên nói với chàng, thật ra ta cũng biết võ công đấy.”

Phớt lờ sự tức giận trong mắt hắn, ta dẫn theo Thu Nguyệt, Tiểu Thái và sáu tiểu thiếu niên tuấn mỹ rời khỏi quán trọ.

Sau đó, tiếng gầm thét xuyên qua màn đêm của Triệu Mộc Thần truyền vào trong màng nhĩ.

“Kha nhi, nàng hãy cứ trốn khi còn có thể đi.”

Ha ha…

Ta khinh thường mỉm cười, dựa vào người Tiểu Thái, sáu tiểu thiếu niên vây quanh ta, xoa bóp bả vai và chân tay cho ta.

Buông tha cả một khu rừng chỉ để đổi lấy một cái cây, chỉ có kẻ ngu mới làm vậy!

Khi màn đêm buông xuống, một cuộc truy đuổi mới lại bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.