Tiêu Tử Bùi ngơ ngác ngồi trong phòng Ngôn Chỉ, trong phòng vẫn như xưa, quần áo vẫn được xếp gọn gàng, con diều nhỏ được treo ở góc tường, như thể bất cứ lúc nào chủ nhân của nó cũng sẽ quay trở lại.
Chuyện ở Mạc Bắc kết thúc, Tiêu Tránh gửi thánh chỉ từ lâu, khen ngợi và khuyến khích tướng sĩ ở Mạc Bắc đã xông pha trận mạc, đồng thời hạ chỉ cho Tiêu Tử Bùi lập tức hồi kinh. Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng lại thiếu người mà hắn muốn đưa đi nhất.
Tiêu Thiển lo lắng đẩy cửa vào, muốn nói lại rồi, rồi lại khoanh tay đứng cạnh cửa, một lúc lâu sau, Tiêu Tử Bùi mới nhìn thấy hắn, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”
“Công tử, nên dùng cơm trưa rồi”.
“Lui đi, ta không thấy ngon miệng”. Tiêu Tử Bùi vung tay.
Tiêu Thiển cuống lên: “Công tử à, sao công tử cứ nói không ngon miệng mãi thế, nếu cứ vầy, không chờ được Ngôn cô nương về, người đã không chịu nổi trước”.
Tiêu Tử Bùi xem như không nghe thấy, cau mày đi quanh phòng vài lượt, vừa đau lòng vừa hối hận: “Tiêu Thiển, tại sao ta lại đồng ý cho nàng đi kia chứ? Đáng lẽ ta phải đánh ngất nàng rồi đưa đi, đỡ phải lo lắng kiểu này”.
“Ngôn cô nương thông minh như thế, chắc chắn sẽ tìm được cách giải quyết thôi”. Tiêu Thiển an ủi nói.
“Nàng nói ba ngày là sẽ quay trở lại, hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu nàng không quay về, ta phải làm sao đây?” Tiêu Tử Bùi lẩm bẩm.
“Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tieu-yen-yen/3028865/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.