Dịch: Tiểu Kỳ
Khác với suy nghĩ của Sở Thiên Dương, Ngôn Chỉ viện cớ thân thể không khỏe, hai ngày nay vẫn không rời biệt viện, mỗi ngày đều tản bộ trong phủ, khi thì đọc sách, thình thoảng còn cho gọi hạ nhân xếp sập dài, nằm dưới gốc cây hoa hạnh ngủ trưa, nhàn rỗi thảnh thơi. Thị nữ theo hầu có vẻ cũng hiếu kỳ, hỏi nàng: “Cô nương không muốn ra ngoài đi dạo sao? Cảnh xuân bên ngoài đẹp lắm đấy, đang là thời điểm tốt để du ngoạn mà.”
Ngôn Chỉ lắc đầu, bình thản nói: “Ta đang nghĩ một số chuyện, rất đau đầu.”
“Vậy có cần gọi đại phu qua khám thử không?” Thị nữ vô cùng lo lắng hỏi.
“Không cần,” Ngôn Chỉ nhìn về phía xa xa, thở dài một tiếng, “Chỉ tiếc ngày xuân biếng nhác, thời gian này trôi qua chậm quá.”
Thị nữ chẳng hiểu gì hết, cứ hồi bẩm Sở Thiên Dương nguyên văn, Sở Thiên Dương lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không biết nó không ổn ở đâu.
Đến ngày thứ tư, Ngôn Chỉ dùng bữa tối xong, bảo thị nữ đi mời Sở Thiên Dương tới tiền sảnh. Sở Thiên Dương vừa xử lý công vụ xong đã quay về biệt viện, nghe nói Ngôn Chỉ có lời mời, hắn hào hứng đi qua, nói: “Tiểu Chỉ, sức khỏe đỡ chút nào chưa? Có muốn ra ngoài giải tỏa tâm trạng không? Hôm qua ta tìm cho muội được một con ngựa tốt, giống như con Tiểu Ngân trước đây của muội, cả người trắng tinh, đẹp lắm…”
Ngôn Chỉ yên lặng nhìn hắn, Sở Thiên Dương hoảng hốt lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tieu-yen-yen/3028839/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.