Dịch: Tiểu Kỳ
Tiêu Tử Bùi một đêm không ngủ, trằn trọc mãi, ngày hôm sau thức dậy tinh thần vẫn bừng bừng. Sau khi thượng triều, hắn kéo Tiêu Khả ra nói muốn tới Cảnh Dương điện của cậu chơi.
“Mấy ngày nữa Điện hạ phải đi sứ Đại Sở, không biết đã chuẩn bị đến đâu rồi?” Tiêu Tử Bùi quan tâm hỏi thử.
“Mấy ngày nay ta xem qua rất nhiều ký lục của Đại Sở, về đất đai phong tục, kỳ văn dị sự, địa đồ sông núi, thu được rất nhiều gợi ý.” Tiêu Khả trả lời.
“Điện hạ nghĩ thật chu toàn.” Tiêu Tử Bùi cười nói, “Đã tuyển chọn xong người đi sứ xong chưa?”
“Văn Uyên đi cùng ta, các thị vệ còn lại sau buổi trưa Trung lang tướng Điền Trọng Nhạc sẽ mang danh sách qua.” Nói rồi, Tiêu Khả quay ra cười cười với Phương Văn Uyên.
Hơn một năm nay Phương Văn Uyên chẳng lớn thêm chút nào, vốn cao hơn Tiêu Khả nửa cái đầu, mà hắn giờ chỉ đến cằm cậu, nhìn khá là yếu đuối. Hắn bất đắc dĩ nói: “Điện hạ việc gì phải kéo thần đi theo, vai không thể gánh, tay không thể cầm, đến lúc ấy lại trở thành gánh nặng của ngài.”
Tiêu Khả lườm hắn một cái, không vui: “Vậy thì mau rèn luyện đi, bình thường chỉ biết lười biếng.”
Phương Văn Uyên không đáp, cậu xoay người nói với Tiêu Tử Bùi: “Gần đây trong nhà xảy ra một chuyện kỳ lạ, không biết tướng quân có nghe nói gì không?”
Tiêu Tử Bùi hơi ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Không, là chuyện gì?”
“Tiểu thúc phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tieu-yen-yen/3028805/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.