Kiều Huyền Thạc không đưa Bạch Nhược Hi vào phòng Trần Tĩnh, mà chỉ muốn quay lại phòng, đặt cô lên giường và đắp chăn cho cô cẩn thận.
Bạch Nhược Hi tò mò hỏi: “Anh thật sự không đưa em về phòng mẹ sao?”
Kiều Huyền Thạc chống hai tay bên eo Bạch Nhược Hi, cúi xuống nhìn cô rồi nghiêm giọng thú nhận: “Không thể. Anh chỉ muốn ôm em ngủ mỗi đêm. Nếu em dám nghe Doãn Đạo, anh … “
Trước khi Kiều Huyền Thạc nói xong, Bạch Nhược Hi lập tức vươn tay vòng qua cổ anh, giọng điệu ngoan ngoãn lấy lòng: “Em không đâu, em chỉ là lừa anh trai. Em muốn ngủ với chồng, mỗi ngày mỗi đêm… “
Kiều Huyền Thạc nở một nụ cười rất hài lòng, hôn nhẹ lên trán cô, dừng lại vài giây rồi miễn cưỡng kết thúc nụ hôn.
Giọng nói khàn khàn của Kiều Huyền Thạc trầm thấp một cách lạ thường, nhẹ nhàng như mưa phùn: “Ngủ đi, hôm nay Doãn Đạo tới đã khiến em mệt rồi.”
“Được.” Bạch Nhược Hi trả lời xong liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Kiều Huyền Thạc vẫn cứ duy trì tư thế nghiêng người, cẩn thận quan sát giấc ngủ của cô, cho đến khi nghe thấy tiếng thở của cô đều đặn, anh mới nhẹ lòng, cẩn thận rời giường lớn, xoay người đi vào phòng tắm.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Ba thai nhi trong bụng Bạch Nhược Hi ngày càng ổn định, Doãn Đạo cũng thực hiện lời hứa là cứ vài ngày lại ghé nhà chơi.
Điều này khơi dậy mọi sự bất mãn của Kiều Huyền Thạc.
Mỗi lần anh đến mang theo rất nhiều thứ, cũi để ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/786192/chuong-485.html