Chương trước
Chương sau
Tiểu phẩm đang chiếu trên TV, hai người ghế bên cạnh vừa cười vừa nói đùa mà anh thì đang ngộp thở một bụng khí.
Anh liên tục kiểm tra thời gian, cảm thấy nó trôi rất chậm, anh bất lực thở dài, gãi gãi cằm, xem TV, nhưng không biết mình nên nói gì?
Anh thực sự không chịu được, vợ anh cả ngày bị tên đàn ông kia bá chiếm, mặc dù đây là anh trai của vợ nhưng cơn ghen tuông và giận dữ trong anh vẫn cứ như thế bùng dậy.
Kiều Huyền Thạc hít sâu một hơi, giọng nói như muốn đuổi người: “Trời tối như vậy, anh không cần về nhà ngủ sao?”
Bạch Nhược Hi và Doãn Đạo đều quay qua sững sờ nhìn anh.
Doãn Đạo nhướng mày nhìn đồng hồ đeo tay, bình tĩnh nói: “Vẫn sớm, còn chưa đến chín giờ mà.”
“Vậy thì anh cứ ở đó mà sớm, vợ tôi buồn ngủ rồi, hiện tại cần nằm trên giường dưỡng thai. Như vậy, mới có nhiều năng lượng để chơi cùng anh.” Vừa nói, Kiều Huyền Thạc vừa đứng dậy đi về phía Bạch Nhược Hi.
Anh vừa cúi xuống ôm Bạch Nhược Hi, Doãn Đạo đã phản ứng nhanh, nắm lấy cổ tay anh.
“Để tôi bế”
“Không cần.” Kiều Huyền Thạc hất tay của Doãn Đạo ra, nhanh chóng ôm Bạch Nhược Hi, sợ rằng Doãn Đạo lại sắp cướp vợ của mình.
Doãn Đạo chán nản đứng dậy, đút hai tay vào túi quần: “Em gái cũng nên đi nghỉ ngơi a, giữ gìn sức khoẻ a. Mấy ngày nữa sẽ đến thăm em.”
Bạch Nhược Hi đưa tay ôm cổ Kiều Huyền Thạc, mỉm cười gật đầu, cảm thấy hạnh phúc, giọng nói trở nên dịu dàng: “Vâng.”
“Nhớ kỹ lời anh nói, ngủ với mẹ chồng đó.”
Bạch Nhược Hi xấu hổ gật đầu. Ngay cả nụ cười cũng trở nên ngượng ngùng: “Ưm! Em nhớ rồi.”
“Vậy anh về trước đây.”
“Được.”
Kiều Huyền Thạc ôm Bạch Nhược Hi quay lên lầu. Doãn Đạo đứng dưới phòng khách nhìn họ. Anh mím môi hài lòng và thoải mái quay đi.
Bạch Nhược Hi nằm trong vòng tay của Kiều Huyền Thạc, cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì vậy? Anh đang giận đó à?”
Kiều Huyền Thạc nghiêm khắc đáp: “Không.”
“Nhưng trên khuôn mặt của anh hiện tại rất tức giận, rất ghen tị. ”Bạch Nhược Hi sau khi nói xong cũng không nhịn được cười, mím chặt môi để kìm lại nụ cười.
“Nếu em đã biết, sao còn cố ý phối hợp với anh trai chọc tức anh? Muốn cùng mẹ anh ngủ, không có cửa đâu…” Kiều Huyền Thạc mang đầy sự hờn dỗi trong câu nói.
Bạch Nhược Hi ôm chặt lấy cổ anh, ngả đầu lên vai anh, thoải mái nhắm mắt lại, khẽ nói: “Em không cố ý chọc giận anh, nhưng anh trai cũng không thường xuyên tới. Lâu lâu anh ấy mới đến thăm em, đương nhiên em phải tiếp đãi nhiệt tình.”
“Anh xem thấy hình như anh ta hận không thể ở lại đây thật lâu dài …”
“Đừng keo kiệt như vậy, em cùng anh là cùng bên nhau cả đời, như thế nào mà vì nửa ngày lại có thể hờn dỗi … “
“Sau này anh ta nên bớt đến đây. “
Bạch Nhược Hi không nói mà chỉ cười thầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.