“Không có chuyện gì xảy ra cả, tôi thật sự rất mệt mỏi
khi sống với anh, loại hôn nhân này, cuộc sống này, loại người như anh
đều không phải là thứ tôi muốn.” Bạch Nhược Hy lạnh lùng đáp lại một
cách kiên quyết.
Kiểu Huyền Thạc cười nhạt, chua xót nhìn bầu trời bên
ngoài ban công phía trước, rõ ràng là bầu trời trong sáng, trong mắt anh lại xám xịt và ảm đạm, hai mắt đỏ hoe, lập lòe nước mắt, lạnh lẽo từ từ bao trùm xung quanh anh như trước đêm giông tố, anh cười thật buồn.
Anh đau đớn, giống như tim bị bóp nát, máu me đầm đìa,
giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, thấp đến mức nghe không rõ, chậm rãi
hỏi: “Những lời lúc trước em nói tính là cái gì?” Bạch Nhược Hy rưng
rưng, miễn cưỡng cười: “Anh Ba, anh nghiêm túc quá rồi. Ai cũng biết
Bạch Nhược Hy em là một người phụ nữ tính cách nhạt nhẽo nhưng lại rất
thích nói dối. Thanh danh của em bên ngoài sớm từ lâu đã là một mớ hỗn
độn. Anh cần gì phải coi trọng điều đó?”,
Kiều Huyền Thạc nhắm mắt lại, trong mắt truyền ra ý cười nhàn nhạt, giống như khinh thường, nhưng cũng giống như mỉa mai, càng
giống như bất lực, hai giọt nước mắt trong veo chậm rãi trượt ra khỏi
khóe mắt. Lúc này, anh mới phát hiện ra bị súng bắn thương căn bản là
chuyện nhỏ, cảm giác đau lòng mới thật sự có thể đem một người sống mà
hành hạ đến chết, giống như ngàn mũi tên đâm vào tim, đau đến không chịu nổi.
Anh đã từng dùng thủ đoạn cưỡng ép người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/785885/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.