Đêm này. Sau khi Bạch Nhược Hy nhận được cuộc gọi từ
Luật sư Miêu, cô trăn trở và thức trắng đêm. Sáng sớm hôm sau, cô dậy
sớm ngồi ngoài ban công chật hẹp, ôm má, hai mắt vô hồn nhìn về phía xa
xăm, không có tiêu điểm, chìm vào suy nghĩ miên man.
Mặt trời ấm áp từ từ lên cao, sương mù tan dần, ánh nắng sớm mai chiếu thẳng vào người Bạch Nhược Hy, khuôn mặt trắng nõn hồng
hào. Trái tim vô lực đang vật lộn trong một vực sâu không thể nào tự
giải thoát.
Lời nói của luật sư Miêu văng vẳng bên tai cô. “Chồng cô đồng ý ký tên lên đơn ly hôn, nhưng anh ấy yêu cầu cô phải về nhà trước 12 giờ ngày mai để nói chuyện với anh ấy.” “Tôi không muốn gặp anh ấy,
vì vậy tôi đã ủy thác cho cô đến đó.”
“Theo tôi biết, chồng cô đã lấy danh thiếp của tôi, muốn từ văn phòng luật sư của tôi điều tra tung tích của cô từ, với năng lực của anh ta, tìm được cô là chuyện rất rất dễ dàng,anh ta đã nói như
vậy, đối với cô là một sự tôn trọng.
Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ly hôn vẫn là cần thiết phải
gặp mặt nói rõ ràng thì tốt hơn.” Bạch Nhược Hy dựa đầu vào tường, hít
một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, trái tim đau nhói, những giọt nước mắt
trong veo nhạt nhòa từ khóe mắt lóe lên trong ánh mặt trời.
Cô căn bản đã có thể hạnh phúc, có thể cùng nhau già đi
với người đàn cô yêu thương. Nhưng tấm thân dơ dáy này sao có thể xứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/785884/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.