Trên bức tường trắng treo một cái
đồng hồ. Thời gian vừa điểm sáu
giỜ.
Sĩ quan phụ tá Liễu nói Kiều Huyền
Thạc thức dậy lúc bảy giờ. Còn một
tiếng nữa, cô có nên đợi nữa
không?
Bạch Nhược Hy đứng trước cửa
phòng Kiêu Huyền Thạc, vẫn luôn
suy nghĩ xem có nên đẩy cửa ra
không?
Trâm tư suy nghĩ một lát, Bạch
Nhược Hy căng thẳng dùng ngón
tay vuốt tóc, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa.
Cửa không khóa, đẩy một cái liền
mở ra.
Bước nhẹ vào phòng. Vách ngăn
màu xám tro đơn giản, bàn làm việc,
giá để sách, tủ và giường lớn. Căn
phòng quy củ giống như tính cách
của anh. Vô cùng vắng vẻ, đơn giản
mà tẻ nhạt.
Bên ngoài cửa sổ còn có sương mù
dày đặc, vì vậy phòng cũng âm u.
Giường đơn hai mét hai. Thân thể
cao gầy nằm trên giường, một cái
chăn mỏng đắp lên người.
Anh hít thở đều đều, đang yên giấc
ngủ sâu.
Bạch Nhược Hy chỉ là muốn gặp
anh sớm một chút, không hề có ý
nghĩ nhìn trộm. Nhưng lúc nhìn thấy
gương mặt đang ngủ của anh, tâm
lại chìm đắm vào trong đó.
Bạch Nhược Hy bất tri bất giác tiến
lại gân, ánh mắt trở nên say mê nhìn
gương mặt yên tĩnh mà đẹp trai của
anh.
Râu mép dưới cằm góc cạnh rõ
ràng, rất đàn ông.
Ngũ quan anh tinh tế không gì sánh
được, nam tính hơn nhiều so với bất
kỳ người đàn ông nào.
Mười ngón tay của Bạch Nhược Hy
căng thẳng nắm chặt lại. Việc hít
thở trở nên khó khăn, lúc này tiến
thoái lưỡng nan, đấu tranh rất lâu
mới có dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/785729/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.