Lương Tây Kinh uống rượu rồi đầu óc cũng trở nên chậm chạp, lại còn bám người nữa.
Nhưng người ngoài không biết tới những thứ này, Thi Hảo cũng không hẳn là quá hiểu mà chỉ cảm thấy anh như thế rất thú vị.
Nghe thấy lời cô nói, Lương Tây Kinh không lập tức nhận lấy chén trà giải rượu cô đưa tới mà chậm rãi dời mắt xuống đôi môi mềm mại của cô.
Anh vẫn luôn biết rằng môi cô rất mềm.
Ánh mắt Lương Tây Kinh quá nóng bỏng khiến Thi Hảo cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Hai má cô ửng đỏ, trông còn đỏ hơn cả Lương Tây Kinh đã uống say. Thi Hảo liếm môi, thúc giục anh: "Anh có uống không?"
"..."
Lương Tây Kinh hơi khựng lại rồi nương theo tư thế hiện tại của cô để uống hết chén trà giải rượu.
Ngay sau đó, anh giật lấy cái chén trong tay Thi Hảo rồi đặt bừa lên bàn.
Thi Hảo nheo mắt lại, cô còn chưa kịp hiểu ra làm sao thì Lương Tây Kinh đã đè cô xuống ghế sofa rồi lại hôn lên môi cô một lần nữa.
"..."
Bên ngoài cửa sổ gió thổi vù vù ầm ĩ nhưng trong nhà lại rất yên ắng.
Yên ắng tới nỗi Thi Hảo không còn nghe được âm thanh nào khác ngoài tiếng gió và tiếng thở dốc lẫn tiếng tim đập thình thịch của Lương Tây Kinh.
Phòng khách ấm áp dễ chịu.
Thi Hảo bị Lương Tây Kinh đè trên người, chẳng biết từ bao giờ ánh mắt cô đã trở nên mơ hồ, cũng chẳng biết từ bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859508/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.