Nếu như lý trí của Thi Hảo yếu một chút, chắc có lẽ cô sẽ bị Lương Tây Kinh mê hoặc. 
May mắn thay, lý trí của cô từ trước đến giờ vẫn luôn kiên định vững vàng. 
Sau khi cô kiên quyết từ chối Lương Tây Kinh, anh cũng không đề nghị tiếp nữa. 
Nhẩm thấy thời gian đã trôi qua nửa phút, Thi Hảo ngập ngừng nói: “Vậy em cúp máy nhé?” 
Lương Tây Kinh hỏi: “Chuẩn bị đi ngủ à?” 
Thi Hảo cân nhắc trong chốc lát: “Chờ anh tắm xong rồi ngủ cũng được.” 
Lương Tây Kinh bật cười: “Được.” 
Hai người không ngắt điện thoại, cũng chẳng làm gì cả. 
Thi Hảo nghe thấy tiếng nước đang chảy tí ta tí tách phát ra từ đầu dây điện thoại bên Lương Tây Kinh, bỗng nhiên cô cảm thấy căn phòng tĩnh mịch và quạnh quẽ đã có hơi thở của cuộc sống.  
Ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở của khung cửa chiếu rọi vào căn phòng, Thi Hảo nhìn chăm chú, đôi khi có tiếng của Lương Tây Kinh chui vào trong tai, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ thôi thúc. 
Qua một lúc, tiếng nước chảy ở bên kia dừng hẳn. 
Lương Tây Kinh lấy khăn tắm qua và hỏi Thi Hảo: “Còn đang nghe đó không?” 
Thi Hảo đổi sang tư thế nằm khác: “Anh tắm xong rồi à?” 
Lương Tây Kinh khoác áo choàng tắm lên người, lấy khăn lông lau nước nhỏ giọt trên tóc, âm giọng rất trầm: “Ừ.” 
Không chờ Thi Hảo nói câu tiếp theo, anh đã hỏi: “Thấy buồn ngủ chưa?” 
Thi Hảo: “Đợi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859505/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.