Lương Tây Kinh không phải là loại người sau khi chia tay bạn gái rồi thì lại hi vọng người ta sống không tốt.
Ngược lại anh hy vọng rằng Thi Hảo sẽ được hạnh phúc.
Chỉ là nhìn vào những bức ảnh ở trước mắt, trái tim anh dường như đang mắc nghẹn lại khó lòng nuốt trôi được.
Chia tay với mình, rời khỏi công ty, cô ấy vui như vậy ư?
“Hắt xì...” Từ bãi biển trở về khách sạn và đăng ảnh lên vòng bạn bè xong, Thi Hảo đang định nằm trên sô pha một lát rồi mới đi tắm thì bỗng nhiên lại hắt xì hơi một cái.
Ôn Ỷ đang tẩy trang nghe vậy thì vội vàng quay đầu nhìn cô: “Cậu bị cảm rồi à?”
Thi Hảo xoa xoa mũi, cau mày nói: “Đâu có đâu.”
Cô uể oải nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Có thể là ai đó đang mắng tớ.”
Ôn Ỷ: “...”
Cô ấy liếc nhìn cô, không nhịn được bật cười: “Để tớ xem ai dám.”
Thi Hảo nghiêng người, cong môi: “Nhất định là có người dám.”
Hai người đang nói chuyện phiếm, Ôn Ỷ nhìn vẻ mặt thảnh thơi của cô thì hỏi nhỏ: “Tâm trạng của cậu đã ổn hơn chút nào chưa?”
“... Rồi.” Thi Hảo dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Mọi người nói quả nhiên không sai.”
Ôn Ỷ: “Sao cơ?”
Thi Hảo: “Cảnh đẹp và thức ăn ngon có thể khiến con người ta quên đi hết mọi ưu phiền.”
Ôn Ỷ liếc nhìn cô một cái, chua chát nói: “Lẽ nào chị em tốt không thể à?”
Thi Hảo cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859469/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.