Vốn dĩ Thi Hảo muốn từ chối lời đề nghị này của Lương Tây Kinh nhưng ngay khi đối diện với đôi mắt của anh thì ngay lập tức cô không thể thốt ra được câu từ chối.
Thi Hảo im lặng không nói gì trong vài giây, sau đó hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Lương Tây Kinh: “Tùy em.”
“...”
Thi Hảo nghẹn lời, đang định nói anh, Lương Tây Kinh lại nói thêm: “Em quyết định đi.”
Cô chọn món gì anh cũng đều đồng ý ăn.
Nghe anh trả lời như vậy, Thi Hảo không nhịn được mỉa mai: “Thế tôi chọn ăn món Nhật thì anh cũng chịu à?”
Lương Tây Kinh nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Em muốn ăn món Nhật à?”
Ánh mắt hai người giao nhau, dây dưa với nhau như thể muốn đọ sức phân thắng bại.
Sau vài giây, cuối cùng người không chịu nổi phải chuyển mắt nhìn đi hướng khác vẫn là Thi Hảo: “Tôi đã ăn cơm rồi.” Cô nhấn mạnh: “Lát nữa tôi còn bận việc, chúng ta ra ngoài cửa ăn đại chút gì đó thôi được không?”
Lương Tây Kinh “ừ” một tiếng: “Lát nữa em có hẹn à?”
Thi Hảo: “... Ừ.”
Lát nữa cô phải đi đón Ôn Ỷ, cũng xem như là có hẹn.
Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh chìm vào im lặng.
Anh không nói lời nào, Thi Hảo cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hai người im lặng đi tới một quán ăn nhỏ nằm ngoài cửa khu dân cư mà họ đã từng đi ăn với nhau, hương vị cũng không tồi.
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859468/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.