Edit: William_1405
Ngu Liễu kỳ thật không để lời nói của Lục Yêu trong lòng, không phải là không tin thành ý của anh, mà là cậu đã hạ quyết tâm không nhận sự bồi thường của anh.
Dù anh muốn đưa cái gì cho cậu, cậu chỉ cần cự tuyệt là được, anh là tự mình muốn đưa, cậu không lấy, chẳng lẽ Lục Yêu còn có thể ép buộc cậu?
Sau khi nói về vấn đề này, Ngu Liễu cảm thấy lúc đứng ở trước mặt Lục Yêu mất đi vài phần không được tự nhiên.
Buổi chiều, Lục Yêu lên tầng đổi cho cậu dung dịch điện nhang muỗi mới, Ngu Liễu thấy anh ra hiệu với mình, ngoan ngoãn đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh anh: "Làm cái gì?"
"Ngửi một chút." Lục Yêu đem dung dịch điện nhang muỗi đặt ở trước mặt cậu: "Xem có mùi gì không?"
Ngu Liễu đưa mũi tới gần: "Không, không ngửi được mùi gì."
"Ừm." Lục Yêu đem dung dịch cũ đổ đi, thay cái mới.
Độ ẩm ngoài phòng đối lập rõ ràng với trong phòng, bị bao bọc bởi sự yên tĩnh giữa nhịp sống ồn ào náo động thực dễ dàng làm người ta sinh ra cảm giác an toàn, hoặc lười biếng.
Ngu Liễu tính trẻ con mà đem cằm gác ở trên gối, hỏi Lục Yêu: "Mưa bao lâu thì có thể tạnh?"
Mấy hôm nay bầu trời dường như bị đâm thủng, từ khi cậu tới đây đến giờ vẫn chưa thấy trời tạnh mưa.
"Còn phải mấy ngày nữa." Lục Yêu giương mắt nhìn cậu: "Chán sao?"
Ngu Liễu gãi gãi cổ: "Vẫn tốt."
Vừa dứt lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-ngot/3592114/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.