Chương trước
Chương sau
Từ trước tới giờ, những điều tự tai nghe được, tận mắt nhìn thấy luôn là điều khiến con người ta đau lòng nhất.

---

Mưa rào mùa hè vô cùng nặng hạt, từng giọt từng giọt theo làn gió hắt lên mặt khiến Ngôn Hi đau rát. May mắn là thùng giấy cô mang khá dày dặn, cô lại đóng gói cẩn thận, nếu may mắn gọi được taxi thì sẽ không làm đồ đạc ở bên trong bị ướt.

Trời đã khuya, trên đường có rất ít người qua lại, vài chiếc xe taxi đi qua thì đã có khách nên không chịu dừng lại, xe tư nhân thì cô lại ngại thân phận của mình nên không tiện nhờ họ giúp đỡ.

Hai tay bê thùng giấy đã lâu nhưng Ngôn Hi vẫn không dám buông xuống. Khắp nơi đều bị mưa xối ướt, nếu buông tay thì đáy của thùng giấy sẽ dính nước mất. Ngôn Hi cúi đầu, dù sao cũng đã dính nước mưa, thay vì đứng ở đây chờ cơn mưa không biết khi nào mới dứt này ngừng lại, chi bằng cứ đi bộ dọc theo đường về, thử vận may.

Mưa thì cứ mưa thôi, dù sao thì cô cũng đã ướt rồi.

Không lâu sau, Ngôn Hi nhìn thấy ánh đèn từ xa chiếu đến, một chiếc xe con từ phía sau phi lên, dừng ngay tại bên người cô. Ôm hi vọng rằng đây là một chiếc xe taxi, Ngôn Hi quay đầu lại nhìn. Thế nhưng sự thật lại khiến cô phải thất vọng, chiếc Maybach sang trọng này vừa nhìn đã biết là xe tư nhân. Ngôn Hi thu ánh mắt lại, xoay người tiếp tục nâng gót bước về phía trước.

Tiếp theo đó, bỗng nhiên trên người cô không còn cảm nhận được những giọt mưa nặng hạt rơi xuống nữa, Ngôn Hi chậm rãi ngẩng đầu lên. Không biết từ lúc nào trên đầu cô đã có thêm một chiếc ô màu xanh than, Ngôn Hi quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang giúp cô mở dù che mưa chắn gió, mà người này... cô lại không hề quen biết.

“Trời mưa to như vậy sao em lại ở bên ngoài một mình?”

Ngôn Hi từ mơ màng lại lập tức lâm vào bối rối. Vốn dĩ cô không quen người đàn ông này, lần đầu gặp mặt là trong hoàn cảnh khó nói như hiện giờ, còn nói chuyện bằng giọng điệu quen thuộc như vậy... Đột nhiên cô hơi không biết phải làm sao.

Đôi môi có phần tái nhợt do hứng nước mưa của Ngôn Hi khẽ mấp máy, không nói lên lời: “Tôi...”

Diệp Khả Kì lúc này mới chú ý tới thùng giấy trên tay cô, anh đưa một tay ra đỡ lấy: “Để anh cầm giúp nhé.”

Lúc này Ngôn Hi mới tỉnh táo lại, lập tức đề cao cảnh giác, hai tay ôm thùng giấy không những không buông lỏng mà còn tăng thêm lực. Cô nhẹ giọng cự tuyệt: “Không cần.”

Khoảnh khắc lời từ chối kia thốt ra từ trong miệng cô, Diệp Khả Kì nhận ra mình đã quá nôn nóng. Cũng đúng, lần đầu chính thức gặp mặt đã tỏ ra vồn vã như vậy, cô nghĩ anh là người xấu cũng không có gì lạ. Mặt Trời Nhỏ đề phòng anh cũng phải, là do anh suy nghĩ không chu đáo. Chỉ là, dù cho lí trí hiểu rõ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy quặn thắt, rất khó chịu.

Thân phận của Ngôn Hi đặc biệt, lại còn là con gái, buổi tối đi ra ngoài anh cũng mong cô có thể đề cao cảnh giác. Thế nhưng nếu người cô đề phòng là anh thì lại là một chuyện khác.

Lần đầu tiên Diệp Khả Kì ý thức được, cho dù lí trí có năng lực lí giải tốt đến cỡ nào thì cũng không thể ngăn được trái tim rịn ra cảm giác đau thương.

Từ đầu tới cuối Diệp Khả Kì vẫn duy trì một khoảng cách thích hợp với Ngôn Hi, thứ nhất là để cô có cảm giác an toàn, thứ hai là để đề phòng nếu có người chụp hình lại cũng sẽ không đem lại ảnh hưởng xấu gì tới cô. Hết thảy đều suy nghĩ cho người đang đứng trước mặt mình.

Nhìn cơ thể nhỏ bé mỏng manh của Ngôn Hi bị mưa xối ướt sũng, bàn tay đang cầm ô của Diệp Khả Kì cũng không biết đã dùng bao nhiêu lực, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Anh chỉ biết một Ngôn Hi ấm áp luôn tươi cười trên sân khấu, quen nhìn cô bày ra dáng vẻ xinh đẹp hoàn mỹ nhất để đối mặt với thế giới... Ngôn Hi chật vật đáng thương như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy.



Từ trước tới giờ, những điều tự tai nghe được, tận mắt nhìn thấy luôn là điều khiến con người ta đau lòng nhất.

Diệp Khả Kì: “Nếu không thì... em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”

Ngôn Hi mím môi, hai mắt lóng lánh vệt nước mưa khẽ chớp chớp vài cái muốn nhìn rõ mặt đối phương. Cô vẫn chưa thể xác định được người đàn ông trước mắt là ai, tiếp cận cô có mục đích gì hay không. Nếu như đó là người xấu thì thẳng thừng cự tuyệt cũng không sao, nhưng nếu như cô cự tuyệt thành ý của người tốt... có phải là không được hay cho lắm không?

Ngôn Hi khẽ hỏi: “Anh... là ai?”

Nghe cô nói vậy, người đàn ông trước mặt lập tức trở nên luống cuống. Diệp Khả Kì một tay cầm ô một tay đưa vào túi quần muốn lấy ví tiền ra.

Ngôn Hi vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi trước hành động của người đàn ông đối diện, hai mắt mở to. Chẳng lẽ người này nghĩ cô là loại phụ nữ không đứng đắn kia, muốn cho cô tiền rồi dẫn cô đi sao? Càng nghĩ như vậy Ngôn Hi lại càng cảm thấy mục đích của người đàn ông này không hề đơn giản, không thể đơn thuần chỉ là tốt bụng muốn giúp đỡ cô được.

Cô... vẫn nên tránh xa người đàn ông lạ mặt này ra một chút.

Nhưng không để Ngôn Hi hiểu lầm lâu, người đàn ông cao lớn kia nhanh chóng lấy từ trong ví ra một tấm thẻ. Ngôn Hi đưa mắt nhìn, không phải tiền, cũng không phải thẻ tín dụng, là một chiếc thẻ căn cước dùng để chứng minh thân phận.

Diệp Khả Kì luống cuống đưa thẻ căn cước đến trước mặt Ngôn Hi, vội vàng muốn chứng minh thân phận của mình, chứng minh rằng anh không phải người xấu.

Ngôn Hi lén thở phào một hơi nhẹ nhõm mà không ai phát hiện, lúc này cô mới hạ thấp hai tay đang nâng thùng giấy xuống, ngẩng đầu lên nhìn đàn ông kia.

Người ấy mặc bộ vest đen sạch sẽ chỉnh tề, chiếc cà vạt tối màu ôm sát lấy cổ, phía trên là yết hầu gợi cảm đang khẽ di chuyển. Tiếp theo đó, một giọng nam từ tính vang lên, âm thanh trầm thấp lạc giữa tiếng mưa tí tách xung quanh lại truyền vào tai cô vô cùng rõ ràng.

Diệp Khả Kì nóng lòng muốn chứng minh bản thân không phải người xấu, lại còn đang đứng trước mặt người mình thích, lần đầu tiên trong đời cảm thấy cuống quýt như vậy, còn hồi hộp hơn cả lúc ngồi ở nhà chờ điểm thi đại học.

Anh nhất thời không sắp xếp được từ ngữ, vụng về nói: “Anh... anh là con trai nhà lành.”

Ngôn Hi: “?”

Không khí ngưng đọng lại khoảng ba giây.

Ngược lại với Diệp Khả Kì đang xoắn xuýt lo lắng xem cô có hiểu lầm ý mình hay không, Ngôn Hi lại đứng ở một bên bật cười. Dù rất nhỏ nhưng vì khoảng cách gần nên những tiếng cười vụn vặt ấy vẫn lọt vào tai Diệp Khả Kì. Tiếng mưa ồn ào không theo quy luật vang vọng xung quanh cũng không thể ngăn anh tìm được âm thanh của cô, bởi thứ anh quen thuộc nhất chính là giọng nói này.

Ngôn Hi lúc này vẫn còn cho rằng tiếng mưa ở đây cũng không phải là nhỏ, có trộm cười cũng sẽ không bị phát hiện. Xưa nay cô chỉ nghe câu “Tôi là con gái nhà lành” thôi, đây là lần đầu tiên nghe thấy con trai nói như vậy.



Ngốc thật đấy.

Liên tiếp phải đối mặt với những lời chỉ trích và chất vấn của mọi người, đây có lẽ là nụ cười hiếm hoi của Ngôn Hi trong mấy ngày này.

Diệp Khả Kì đen mặt. Anh vừa mới lỡ miệng nói cái gì cơ? Anh thế mà lại tự làm xấu mặt trước mặt idol?

Không đúng! Bình thường anh không có như vậy!

Bỏ đi, anh có mất mặt hay không cũng không quan trọng, quan trọng là phản ứng của cô.

Thấy Ngôn Hi buông lòng phòng bị của bản thân xuống, Diệp Khả Kì gấp không chờ nổi mà vội vàng mở lời: “Anh cầm thùng giấy giúp em được không?”

Đây là lần thứ hai Diệp Khả Kì đề cập đến chiếc thùng giấy quá cỡ mà cô đang ôm, nhưng cho dù lòng phòng bị của cô đã hạ xuống một chút, cô vẫn không chịu gật đầu đồng ý. Thùng giấy này nhìn thì to nhưng bên trong chỉ toàn là giấy tờ, thư tín và một chút đồ lặt vặt, cô tự mình cầm được.

Từ trước đến nay, chỉ cần là việc mình có thể tự giải quyết thì cô rất ít khi làm phiền tới người khác, hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Một chút mỏi tay này so với hàng đêm thức khuya tập vũ đạo cũng không tính là gì.

Nghe nói, chịu được khổ... cũng là một điều tốt.

Ngôn Hi đè thấp giọng nói: “Tôi tự cầm được.”

Vốn dĩ câu trả lời của Ngôn Hi chỉ đến đây thôi, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy như vậy quá bất lịch sự, cô rụt rè bổ sung thêm vế sau: “Cũng không nặng lắm.”

Diệp Khả Kì đu idol bao nhiêu năm chẳng lẽ không biết tính cách của cô sao? Mặt Trời Nhỏ chính là một đứa bé ngoan luôn tự mình làm mọi chuyện không muốn người khác phải lo lắng. Càng là như vậy thì trái tim của fan mẹ như anh càng cảm thấy quặn thắt, đau đến nghẹt thở.

Diệp Khả Kì: “Dầm mưa lâu như vậy sẽ bị cảm mất. Xe của anh đỗ ở phía sau, có thể đưa em về không?”

Ngôn Hi mím môi, cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của người đàn ông trước mặt qua giọng điệu của anh. Nhưng mà, vì sao?... Vì sao lại lo lắng cho cô cơ?

Đang cân nhắc trong lòng thì lại nghe thấy một giọng nam từ tính truyền đến: “Yên tâm, em ngồi ghế sau.”

Ngôn Hi khẽ cắn môi, cô hiểu ý anh muốn truyền đạt nên lần này cũng không từ chối nữa.

Nhìn người ấy mở cửa xe ra, một tay cầm ô, một tay chắn phía trước cho cô khỏi bị cụng đầu, Ngôn Hi hơi ngơ ngác. Không ngờ bản thân lại nhận được hơi ấm từ một người xa lạ mới gặp lần đầu, Ngôn Hi ngẩng đầu lên, muốn nhìn thật kĩ khuôn mặt của người đàn ông này.

Thế nhưng anh ấy đứng ở hướng ngược ánh sáng, cô đã cố mở to đôi mắt nhập nhèm nước mà vẫn không thấy rõ. Chỉ biết rằng phía sau anh ấy có ánh sáng màu vàng nhạt của đèn đường hắt lên, ấm áp và xinh đẹp giống như thiên thần vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.