Thương Đằng trong ký ức của Sầm Diên dường như luôn bình tĩnh và trầm ổn.
Cảm xúc của anh hiếm khi bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, hoặc có thể có nhưng anh không bộc lộ ra.
Sầm Diên cảm thấy trong những năm sớm chiều bên nhau, cô đã hiểu khá rõ về anh.
Nhưng bây giờ, anh dường như đang hành động ngược lại so với Thương Đằng trong ấn tượng của cô.
Đây không phải là lần đầu tiên Sầm Diên bị chảy máu khớp, mặc dù rất hoảng loạn nhưng cô vẫn cố gắng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sau khi Thương Đằng lái xe tới, anh mở cửa ghế phụ cho cô vào.
Anh cau mày, nhìn cánh tay sưng tấy của cô: "Sao càng ngày càng sưng vậy."
Thương Đằng không phải là một người quá nhiệt tình, anh bẩm sinh dường như đã khuyết thiếu sự quan tâm đến người khác.
Sầm Diên không biết liệu cô có nên cảm thấy may mắn, khi anh hỏi han cô bằng giọng điệu quan tâm như thế hay không.
Nhưng cô thật sự không còn sức mà nói đùa. Thật sự quá đau, dù đã trải qua nhiều lần nhưng cô vẫn không thích ứng được.
Bàn tay vẫn giữ nguyên trạng, cử động nhẹ cũng thấy đau.
Cô không biết phải giải thích với anh như thế nào. Quá phức tạp, thực sự lúc này cô không còn sức lực nữa.
Vì vậy, cô đã chọn im lặng.
Ánh mắt Thương Đằng hơi tối lại, nhưng không tiếp tục hỏi.
- ---
Từ đây đến bệnh viện, quãng đường lái xe không xa lắm, nhưng giữa đường có rất nhiều đèn giao thông.
Cơn đau càng ngày càng dữ dội, hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/499553/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.