Vẻ mặt Thương Đằng vẫn bình tĩnh. Chỉ có tiếng ừm trầm thấp trong cổ họng, coi như một câu trả lời. Không rõ xúc trong mắt anh là gì, chỉ nhìn cô quay lưng lên lầu rời đi. 
Anh không nghiện thuốc lá. 
Nên nói anh không nghiện bất cứ thứ gì. 
Sự phụ thuộc là một loại chất gây nghiện. Con người trở nên phụ thuộc khi họ không có cảm giác an toàn. 
Thương Đằng không bao giờ cần có được cảm giác an toàn từ người khác. 
Anh thờ ơ, những thứ này không thuộc về anh. 
Chỉ có điều, bây giờ anh thực sự muốn hút thuốc. 
Không có lý do nào cả. 
Dì Hà bước tới: "Có muốn dì nấu cho cậu một tô mì không?" 
Nhìn bầu không khí của bọn họ, vừa rồi hẳn là đã xảy ra chuyện gì, chắc cũng ăn không ngon. 
Thương Đằng nhẹ nhàng từ chối: "Không cần ạ, công ty của con còn có chuyện phải làm." 
Anh mở cửa rời đi, dì Hà nhìn anh, sau đó nhìn bóng lưng Sầm Diên bước vào cửa trên lầu. 
Thở một hơi dài. 
- -- 
Sau khi tắm rửa xong, Sầm Diên trở về phòng, không bật đèn, ngơ ngác ngồi trên giường, chiếc váy ngủ bằng lụa trắng mềm mỏng, tựa như không mặc quần áo. 
Bên má trái vẫn còn đau nhức. 
Không phải không có cảm giác. 
Cô có một chút phẫn nộ. 
Có lẽ vẫn không cam tâm. 
Nhìn thấy Thương Đằng dùng khuôn mặt đó đối xử hờ hững với mình, Sầm Diên sẽ cảm thấy buồn. Như thể thông qua khuôn mặt đó, cô nhìn thấy một người khác. Mỗi khi như vậy, cô đều không kiềm được mà nghĩ. 
Nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/268346/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.