Khi tỉnh lại, Khương Thành Ngọc đã đi đâu mất rồi. Rèm cửa che kín, không một tia nắng nào xuyên qua, cũng không biết bây giờ là lúc nào. Cô định xuống giường mới phát hiện cả cơ thể không một mảnh vải, gò má đỏ bừng trong nháy mắt, cảm giác khó chịu cũng hiện rõ, may là không quá nghiêm trọng. Mặc dù tối qua gấp gáp nhưng anh vẫn để ý đến cảm nhận của cô, động tác hết sức dịu dàng, nụ cười trong ánh mắt cô lan ra. Bờ vai trần mượt mà gầy gò lộ ra ngoài, cô gái ngồi trong đống chăn nhăn nhó buông tầm mắt, hàng mi khẽ run, cặp môi đỏ mọng nhướng lên mỉm cười, mang theo vẻ quyến rũ mà ngày trước không có, trở nên xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thật đúng là mặt mày như vẽ, người đẹp như ngọc. Khương Thành Ngọc vừa bước vào đã thấy cảnh đẹp như vậy, hơi thở cứng lại, bước nhanh tới trao cho cô nụ hôn sâu, đợi cô hít thở bình ổn, bàn tay dịu dàng xoa lên vai cô, cúi xuống hỏi khẽ: "Trong người còn đau không?" Một câu nói của anh khiến gương mặt Kiều Ngôn Hi hiện lên ráng hồng nhạt, lắc đầu, "Không sao." "Dậy ăn thôi, anh đã làm cơm rồi." Khương Thành Ngọc đưa quần áo rồi vuốt lại mái tóc lộn xộn cho cô. "Ừ." Cô khẽ đáp lại, dường như vẫn còn ngượng ngùng.
Anh biết cô xấu hổ nên cười ra khỏi phòng, anh không ép cô, chờ cô thích ứng. Mặc quần áo rồi đi làm vệ sinh, cô nhìn đồng hồ mới biết là đã giữa trưa, tối qua thật sự quá buông thả... Trên bàn là thức ăn anh đã chuẩn bị, thấy cô, anh liền đưa bát, "Mau ăn đi, đừng để nguội." Cô cầm bát, rất muốn nhắc anh bây giờ đang là mùa hè, tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu, im lặng ăn cơm. "Kiều A Miêu... Cái đó, anh..." Cái người phóng khoáng tối qua giờ bỗng như một đứa trẻ làm sai chuyện ấp a ấp úng. Cô buồn cười nhìn anh, "Gì vậy?" "Xin lỗi..." Xin lỗi đã làm em đau, anh không kiềm chế được. Kiều Ngôn Hi phì cười, A Ngọc của cô thật đáng yêu, "Vậy em nên trừng phạt anh thế nào đây?" Cặp mắt to xoay tròn, nhìn Khương Thành Ngọc từ trên xuống dưới, rõ ràng không có ý tốt. Khương Thành Ngọc cũng nhìn ra trò đùa của cô, hào hứng nổi lên, ngoan ngoãn ra vẻ sợ hãi, "Vậy phạt tiểu nhân làm ấm giường cả đời cho đại nhân ngài thế nào?" Kiều Ngôn Hi sờ cằm, bắt bẻ nhìn anh, "Mặt mũi được, vóc dáng không tồi, nhưng mà..." Trong mắt cô lóe lên tia sáng giảo hoạt, "Không biết còn gì tốt hơn không?" Ánh mắt Khương Thành Ngọc tối sầm, không còn hứng thú chơi đùa, ôm Kiều Ngôn Hi vào lòng, giọng điệu bá đạo lại không cho phép người ta nghi ngờ: "Em là của anh, vĩnh viễn là của anh, kiếp này kiếp sau đều là của anh!" Người khác? Nằm mơ! Người đàn ông của cô chỉ có thể là anh! Kiều Ngôn Hi vỗ lưng anh xoa dịu, "Được rồi, được rồi, em nói đùa thôi mà!" Anh chàng này càng ngày càng hẹp hòi. "Nói đùa cũng không được!" Bên tai vang lên giọng nói cường thế của anh. Kiều Ngôn Hi bất đắc dĩ, chẳng những hẹp hòi mà còn ngang ngược! Không thèm nghe câu trả lời của cô, cánh tay ôm ngang hông cô ngày càng thít chặt, như đang cảnh cáo. Cô thở dài, hôn lên khóe miệng anh, "Biết rồi mà." Xem như thỏa mãn với biểu hiện của cô, anh đáp lại cô bằng nụ hôn sâu, buông cô ra, nhét đũa vào tay cô, "Ăn đi." Kiều Ngôn Hi nhìn gò má anh, cúi đầu ăn, cô phải làm thế nào, chẳng lẽ như vậy mà vẫn không đủ để anh yên tâm? Thấy cô ngoan ngoãn ăn rồi, khóe miệng Khương Thành Ngọc khẽ nhếch lên thành nụ cười, anh chỉ ăn vạ để được một lời hứa hẹn mà thôi. Chẳng qua cô luôn để mặc anh. Anh biết chứ, cho nên mới chẳng chút kiêng dè như vậy. Kết thúc kỳ nghỉ nhưng công việc thực tập của Kiều Ngôn Hi không có kết thúc. Lý Vi muốn giữ cô một thời gian, cô đương nhiên cầu còn không được, xin ý kiến nhà trường, chủ nhiệm khoa cũng đồng ý. Khi các bạn còn đang học tập trên lớp, cô tiếp tục thực tập, người trong văn phòng không còn coi cô là tay mơ như trước mà đã coi cô là đồng nghiệp. Sự thay đổi đó làm cô vui sướng, công việc trong mấy tháng này đã khiến cô hiểu được rất nhiều, so với những sinh viên lớn vẫn nhốt mình trên ghế nhà trường mơ ước về tương lai của bản thân đã có sự khác biệt rất lớn, cô càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng thích ứng với xã hội này. Kể từ sau lần đó, Khương Thành Ngọc liền biến thành con sói không bao giờ no, tưởng chừng như đã nghiện với hoạt động trên giường này, luôn kéo cô lên giường vận động lên xuống, cô không muốn làm quá nhiều, ngộ nhỡ mang thai thì thế nào? Nhưng mỗi lần đều chỉ nằm dưới anh mơ mơ màng màng muốn nghĩ đến cũng không nghĩ được. Cô hết cách, đành phải kháng nghị với Khương Thành Ngọc lúc tỉnh táo, vốn cho rằng anh sẽ thu liễm lại một chút, chẳng ngờ, tối đó trở về căn hộ nhỏ của anh liền trông thấy một đống áo mưa đủ cho bọn họ dùng mấy năm. Cô chỉ vào túi lớn túi nhỏ kinh ngạc không nói nên lời, tên này đang làm trò gì thế hả? Khương Thành Ngọc thấy biểu cảm khiếp sợ của cô, cười khẽ, thổi hơi bên tai cô, "Không phải em sợ có thai ư, thế nào? Đã đủ chưa?" Khuôn mặt Kiều Ngôn Hi lập tức đỏ bừng, sao anh càng ngày càng xấu xa vậy? Cô có thể trả lại hàng không?! Thừa dịp cô sơ ý, tay anh càn rỡ, Kiều Ngôn Hi đâu phải đối thủ của anh, nhanh chóng mềm nhũn nằm trong ngực anh thở dốc, Khương Thành Ngọc đắc ý đè cô xuống giường, nhìn Kiều Ngôn Hi đã bị cởi hết quần áo, nhướng môi cười, tràn đầy quyến rũ, Kiều A Miêu, em ngoan ngoãn theo anh đi thôi! Xong xuôi, Khương Thành Ngọc thỏa mãn ôm Kiều Ngôn Hi, tay vuốt ve tấm lưng trơn bóng của cô, híp mắt lơ đãng hỏi: "Kiều A Miêu, tốt nghiệp xong em ở lại đây hay quay về?" Kiều Ngôn Hi đã mệt mỏi đến mức sắp ngủ, nghe anh hỏi liền mơ màng trả lời: "Ừm... Ở đây." "Ở đây thật không, Kiều A Miêu?" Khương Thành Ngọc hỏi lại như muốn xác nhận. "Phải phải!" Tên này phiền thế không biết, có để cho cô ngủ hay không! Kiều Ngôn Hi bực mình đáp lại, sau đó trở mình, đưa lưng về phía Khương Thành Ngọc. Tức giận sao? Khương Thành Ngọc mở rộng vòng tay trống trơn cười khổ, Kiều A Miêu phải đổi thành Tiểu Trư rồi! Bây giờ anh đã hoàn toàn quên mất ai đã biến Kiều Ngôn Hi thành bộ dạng này. Hừ, núi không động thì ta động, anh cọ cọ vào Kiều Ngôn Hi, dính sát vào cô, muốn bỏ mặc anh hả, nghĩ hay thật đấy. Kiều Ngôn Hi cảm nhận được động tác của anh, cũng không để ý, cô thật sự quá mệt mỏi, bình thường không thấy anh luyệt tập gì cả, sao mà thể lực tốt vậy? Trời đất bao la, bây giờ việc ngủ là lớn nhất! Chỉ chốc lát, trong phòng vang lên tiếng hít thở đều đặn của Kiều Ngôn Hi, Khương Thành Ngọc ôm lấy cô, đầu mũi nhẹ nhàng cọ sau gáy cô, Kiều A Miêu, em là tất cả của anh, anh muốn dành cho em thứ tốt nhất, tuyệt đối không để em chịu bất cứ uất ức nào! Em muốn ở lại đây, anh sẽ xây cho em một cảng tránh gió ở đây, em muốn về, anh sẽ về cùng em. Kiều A Miêu, em đợi thêm chút nữa rồi hãy đưa ra quyết định. Anh tuyệt đối sẽ không một nghèo hai trắng mà đưa ra yêu cầu vô lý tốt nghiệp rồi chúng ta kết hôn, anh không nỡ đề em chịu khổ. Anh biết, em xứng với điều tốt nhất. Khi dần chìm vào giấc ngủ, lời nói của đàn anh khi đó vang lên bên tai: Khương Thành Ngọc, công ty chúng ta đã đến giai đoạn phát triển cần mở thêm chi nhánh, muốn ở đây hay là tới thành phố khác? Khi đó câu trả lời của anh là: Để em về nghĩ, khảo sát thị trường. Thực tập cho đến cuối học kỳ năm thứ ba, Kiều Ngôn Hi hoàn thành xong công việc liền vùi đầu khẩn trương ôn tập. "Sau khi tốt nghiệp em có thể tới đây bất cứ khi nào." Khi cô đi, Lý Vi trịnh trọng nói với cô. Cô cười, nói lời cám ơn với Lý Vi, lời chị ấy là sự khẳng định lớn nhất về công việc của cô. Sinh hoạt ở trường vẫn như trước, cô lại ngạc nhiên phát hiện bản thân lại không thích ứng với sinh hoạt nhàn nhã đó. Bất đắc dĩ đành đọc sách để giết thời gian. Khương Thành Ngọc gần đây bắt đầu bận rộn, hỏi anh có phải công ty xảy ra chuyện không thì anh chỉ lắc đầu không nói. Cô tức giận mặc kệ anh. Nghỉ hè về nhà, bố mẹ hỏi cô tương lai có dự định gì, cô nói trong thời gian ngắn sẽ không về, dẫu sao mối quan hệ của cô là ở trường chứ không ở đây. Bố mẹ tuy tiếc nuối nhưng cũng tôn trọng quyết định của cô, khiến cô xúc động lệ nóng doanh tròng, trong lòng thầm thề nhất định phải cố gắng hơn, sớm đón bố mẹ đi. Thời gian trôi mau, chớp mắt, Kiều Ngôn Hi đã từ cô sinh viên mới ngây ngô trở thành sinh viên năm cuối. Mấy năm qua, cô không có chút nào buông lơi, cô biết rõ đó là vì đặt nền móng cho tương lai, cô tuyệt đối không để trụ cột của mình có chút bất ổn nào. Gần như toàn bộ cuộc sống năm thứ tư là công việc, học tập đã trở thành thứ yếu, Kiều Ngôn Hi vẫn đến Đài truyền hình cô thực tập hồi học năm hai, ở đó gần như không có gì thay đổi, gặp lại cô, mọi người nhiệt liệt hoan nghênh, như vậy làm cô có hơi bối rối. Cô nhanh chóng ký hợp đồng, Kiều Ngôn Hi biết tạm thời đây là lựa chọn tốt nhất. Đãi ngộ của cô giống như nhân viên chính thức, cuối cùng cô đã có thể nuôi sống bản thân ở nơi thành thị phồn hoa lộng lẫy này. Kiều Ngôn Hi muốn thuê một phòng ở gần Đài truyền hình, một năm qua phần lớn thời gian cô đều ở căn hộ của Khương Thành Ngọc, nhưng nơi đó cách khá xa Đài truyền hình, đi đi lại lại rất bất tiện, hơn nữa, họ cứ ở cùng nhau như thế, cô cảm thấy không được tự nhiên. Nói ra suy nghĩ của cô với anh, đoán rằng anh sẽ phản đối, nhưng không ngờ anh không nói gì mà chỉ kéo cô lên taxi. "Đi đâu vậy Khương Thành Ngọc?" Cô ngồi trên xe cảm thấy khó hiểu, nhìn nét mặt anh cũng không có vẻ là tức giận. Anh đặt ngón tay lên môi cô làm động tác đừng lên tiếng, tay còn lại nắm chặt tay cô không buông. Kiều Ngôn Hi đành chiều theo anh, trong lòng buồn bực không biết anh chàng này lại đang làm cái gì. Khương Thành Ngọc đưa cô đến một khu nhà giàu khá có tiếng ở gần Đài truyền hình, Kiều Ngôn Hi kéo tay anh, "Chúng ta đi gặp ai sao?" Khương Thành Ngọc lắc đầu, vào thang máy ở tầng 1, ấn số tầng 18. Thang máy lên vù vù, cô lại mờ mịt, rốt cuộc anh làm gì vậy? Cô ngơ ngác nhìn anh lấy chìa khóa mở cửa một căn hộ, trong đầu như ngộ ra điều gì đó, cũng không dám nghĩ sâu hơn, mãi cho đến khi anh quay lại nhìn cô cười, "Kiều A Miêu, chào mừng em đến nhà chúng ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]