Khi tỉnh lại, Khương Thành Ngọc đã đi đâu mất rồi. Rèm cửa che kín, không một tia nắng nào xuyên qua, cũng không biết bây giờ là lúc nào. Cô định xuống giường mới phát hiện cả cơ thể không một mảnh vải, gò má đỏ bừng trong nháy mắt, cảm giác khó chịu cũng hiện rõ, may là không quá nghiêm trọng. Mặc dù tối qua gấp gáp nhưng anh vẫn để ý đến cảm nhận của cô, động tác hết sức dịu dàng, nụ cười trong ánh mắt cô lan ra.
Bờ vai trần mượt mà gầy gò lộ ra ngoài, cô gái ngồi trong đống chăn nhăn nhó buông tầm mắt, hàng mi khẽ run, cặp môi đỏ mọng nhướng lên mỉm cười, mang theo vẻ quyến rũ mà ngày trước không có, trở nên xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thật đúng là mặt mày như vẽ, người đẹp như ngọc.
Khương Thành Ngọc vừa bước vào đã thấy cảnh đẹp như vậy, hơi thở cứng lại, bước nhanh tới trao cho cô nụ hôn sâu, đợi cô hít thở bình ổn, bàn tay dịu dàng xoa lên vai cô, cúi xuống hỏi khẽ: "Trong người còn đau không?"
Một câu nói của anh khiến gương mặt Kiều Ngôn Hi hiện lên ráng hồng nhạt, lắc đầu, "Không sao."
"Dậy ăn thôi, anh đã làm cơm rồi." Khương Thành Ngọc đưa quần áo rồi vuốt lại mái tóc lộn xộn cho cô.
"Ừ." Cô khẽ đáp lại, dường như vẫn còn ngượng ngùng.
Anh biết cô xấu hổ nên cười ra khỏi phòng, anh không ép cô, chờ cô thích ứng.
Mặc quần áo rồi đi làm vệ sinh, cô nhìn đồng hồ mới biết là đã giữa trưa, tối qua thật sự quá buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hi-thanh-ngoc/1283108/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.