Lúc tỉnh dậy ở bệnh viện, Diệp Tri Thu mơ màng từ từ mở mắt ra. Cô chưa thích ứng với ánh sáng trong phòng lúc này nhưng mà một lúc sau vẫn biết mình đang nằm trên giường bệnh. Ngoại trừ trong người có hơi khó chịu ra thì cô chẳng bị thương tổn nặng nề gì cả. Ồ, mà cũng phải nhắc đến một số vết trầy xước nho nhỏ được sát trùng và dán băng gạc cẩn thận rồi, chẳng đau đớn nữa!
Cô giật mình nhớ lại khi xảy ra vụ việc. Trái tim cô đập mạnh một cái, trong đầu vang lên câu hỏi: Hoa Vân Phong đâu?
Diệp Tri Thu bật ngồi dậy, trên người không có vết thương nặng nên cô nàng giống như vừa mới tỉnh một giấc ngủ. Chỉ là trong lòng lo lắng cồn cào. Cô rút dây truyền nước ra, đặt bàn chân trần xuống chạy ra cửa. Vừa mở cửa đã phát hiện một cô y tá và bị cô nàng ngăn lại:
- Ây, không được, cô mới vừa tỉnh dậy vẫn chưa hồi phục đâu, chờ bác sĩ đến khám mới được. Cô trở về giường nằm đi nhé!
Giọng nói yểu điệu nhẹ nhàng của cô gái đúng chất một y tá chu đáo và chuyên nghiệp. Diệp Tri Thu bất chấp, lời gì đều không nghe lọt vào tai, cô nắm tay cô y tá mà hỏi:
- Vân Phong đâu? Anh ấy sao rồi?
Cô y tá ngơ ngác nhìn Diệp Tri Thu. Do quá gấp gáp nên cô nói chuyện cũng không rõ ràng, tiếng Nhật học cũng được một thời gian, nhưng vào thời khắc này thì cô lại quên mất hết, cô vừa vọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457817/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.