*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi Cao Phi Phi tuyên bố rằng mình hận Phùng Kiến Quân và cấm vận không cho anh vào thăm thì anh thường xuyên bị mẹ cô nàng và bà nội lải nhải mệt lỗ tai muốn chết. Anh sợ nhất cảnh này mà trốn tránh để giờ còn phiền phức hơn gấp mấy lần, haiz! Hằng ngày anh đều “đóng đô” ở bệnh viện, cô nàng vẫn chưa chịu gặp anh. Cô nhốt anh ngoài cửa hoài, ai cũng cho vào thăm trừ anh ra mà thôi. Phùng Kiến Quân tính tình ngang tàng, anh ghét cái kiểu này lắm, nhưng bà nôi khuyên nhủ nhiều câu thì lửa giận anh cũng nguội dần. Và cứ thế ngày qua ngày anh đều sống sót bằng cách đó! Khổ thân chưa nào?
Cao Phi Phi nói ngoài miệng là hận là ghét nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào lắm. Hằng ngày anh đều lượn lờ trước cửa phòng, nhìn qua lớp kính mờ cô thấy bóng dáng anh đi đi lại lại ngoài đấy. Cô phải trừng phạt anh, nếu không sau này về… ờ thì về ở chung một nhà anh sẽ xem thường cô thì sao. Hừ!
………..
Hôm nay đến trường, Diệp Tri Thu cứ cười tủm tỉm hoài không ngậm miệng lại được. Cô nhớ đến đêm trước, Hoa Vân Phong đã thực hiện những hành động lãng mạn đến nỗi cô nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ làm đâu. Con người anh có nguyên tắc, anh nói rằng chuyện cầu hôn phải để cho con trai vì khi đó anh chưa thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457798/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.