*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường đến nơi du lịch, Diệp Tri Thu chỉ biết ngủ. Cô có bệnh thật lạ, chỉ cần cho cô lên máy bay ngồi một chút xíu là cô chỉ muốn ngủ mà thôi.
Máy bay hạ cánh lúc ấy đã là hơn 8 giờ tối. Mọi người xuống máy bay phải đi thêm một đoạn đường nữa bằng xe khách để đến thành phố Sa Pa.
Diệp Tri Thu vẫn chưa tỉnh ngủ, cô từ lúc lên máy bay trừ hai lần đi vệ sinh ra thì vãn là gục đầu lên vai của Hoa Vân Phong mà ngủ. Khi bước xuống xe, cô mệt lả người, bước đi như đạp trên những đám bông vậy, không phân rõ phương hướng. Mắt nhắm mắt mở, Diệp Tri Thu mặc kệ Hoa Vân Phong lôi kéo mình, cô lười phải mở mắt nhìn đường.
Hoa Vân Phong cũng chẳng biết phải làm sao, cô gái này không nhớ là anh nhìn không thấy đường đi sao. Anh gọi cô:
- Tri Thu à, em thức dậy một lát đi, lên xe đến khách sạn rồi ngủ tiếp.
Diệp Tri Thu hầm hừ:
- Hứ… người ta muốn ngủ mà. Đừng ồn!
Mỗi lần cô mà ngủ thì đố ai có thể gọi cô thức ngay được. Mà mỗi lần thức giấc hoặc bị ai quấy rầy thì cô nàng lại nổi cáu.
Hoa Vân Phong một tay đỡ cô, một tay tự tìm phương hướng mà đi chớ biết phải làm sao bây giờ, tính anh thì lại không thích nhờ vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457783/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.