Bữa trưa được diễn ra cũng không quá căng thẳng. Vị giáo sư tuy là người có quyền lực, phong phạm chuẩn mực nhưng không kém phần thân thiện. Suốt buổi vẫn duy trì mạch trò chuyện cùng hai mẹ con nhà này. Đến cuối cùng phần bánh kem được đưa lên thì quả thật ông không còn kiềm chế được mình nữa. Đây không phải là sự trùng hợp mà là thật sự giống, không đúng, mà phải nói chính là hương vị năm xưa đây rồi!
Ông giáo sư bật dậy khỏi ghế. Miệng lẩm bẩm:
- Không thể nào…
Hành động của ông làm cho hai mẹ con nhà này bàng hoàng, người con trai mới tiến lên ân cần hỏi:
- Có chuyện gì sao giáo sư? Sắc mặt ngài không tốt lắm!
Vị giáo sư định thần lại thì mới phát hiện hành động của mình là quá lố. Những người này làm sao có thể biết trong lòng ông đang nghĩ cái gì, không khéo họ sẽ nói ông vô lễ mất. Phong độ của ông nhanh chóng được khôi phục, ông chậm rãi ngồi xuống, chân thành nói lời xin lỗi:
- Ồ, thật có lỗi! Xin bỏ qua cho tôi, bởi vì đột nhiên thưởng thức món bánh quá ngon… Tôi có hơi giật mình!
Bà mẹ cười xòa:
- Hì. Tưởng cái gì. Ông thấy ngon quá là đúng rồi. Đây là bánh của bà bạn tôi làm đó. Bà ta có tiếng làm bánh ngon nhất vùng này đó nhe. Nhiều người nghe tiếng còn đến đây mua về làm quà nữa. À, nói đến mới nhớ, cả bàn tiệc này là bà ta một tay giúp tôi chuẩn bị đó. Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457716/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.