Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong vẫn quấn quýt bên nhau không chịu buông lỏng một phút thời gian nào cả. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai phải cách xa người yêu là nỗi lòng ai cũng không vui vẻ được.
Vừa mới đó hai người đùa giỡn rất vui vẻ, mà giờ đây ai cũng không chịu nói với ai câu nào. Không khí lặng ngắt, lạnh lẽ như tờ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở trầm trọng của nhau mà thôi.
Hoa Vân Phong vẫn duy trì động tác mà anh rất thích làm đó là vuốt tóc cô. Nhè nhẹ, nhè nhẹ như thế, anh mơn trớn nâng niu mái tóc mềm mại bồng bền của cô mà không biết chán. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cứ vang lên trong không gian u tịch, cái cảm giác sắp chia xa sao mà bịn rịn thế này, chắc tối đêm nay hai người chẳng thể nào ngủ ngon được.
Hoa Vân Phong là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí nặng nề này, cho nên anh lên tiếng trước:
- Mèo con à, em ngồi đây đợi anh một lát.
Diệp Tri Thu nghe anh nói như vậy bỗng nhiên phản ứng cực mạnh. Cô cuống quýt nắm lấy cánh tay anh không chịu buông:
- Không được. Anh đừng đi mà. Em sợ!
Hoa Vân Phong vỗ nhẹ lên lưng cô mà trấn an:
- Sợ gì chứ? Em ngồi ở đây anh cũng không đi xa mà.
Diệp Tri Thu níu anh chặt hơn:
- Nhưng… nhưng… tối quá… em…
Con mèo nhỏ này của anh thật là nhát gan. Vậy mà nhiều lúc còn tự vỗ ngực chứng tỏ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457704/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.