Diệp Tri Thu quên mất bên trong có một người đang sững sờ vì những hành động và lời nói không quá thục nữ của cô. Cô thấy thức ăn mình mua không bị mất, vui vẻ ngồi xuống cầm lên mấy túi nilong đựng đầy các hộp nhựa. Lắc lắc cái mông hớn hở như đứa trẻ được quà tình tang đi vào phòng khách.
Cô vào đến nơi vẫn thấy Hoa Vân Phong ngồi trên ghế y như ban nãy. Cô ái ngại nói lời xí xóa: “Hì! Tôi cảm thấy mấy chỗ sưng đã hết đau rồi. Hay là chúng ta ăn sáng nhé!” rồi cúi đầu bận rộn lấy ra nhiều cái hộp đặt trên bàn.
Mà cô cảm giác có cái gì đó không đúng, quay sang nhìn anh. Cô thấy trên mặt anh loáng thoáng ý cười, môi mỏng không còn khép quá chặt chẽ, cả gương mặt dường như nhu hòa hơn với những đường nét được thả lỏng, chứng tỏ tâm trạng của người sở hữu nó đang không tệ.
Cô bạo gan hỏi: “Anh đang vui gì vậy?”
Hoa Vân Phong giật mình, trong chớp mắt đã thu hồi ý cười, lại bày ra gương mặt như thuở trước: “Không có gì!”
Diệp Tri Thu tiếc nuối, cắn môi, suy nghĩ thầm trong dạ: Người này có bệnh đa nhân cách hay sao? Mới nói một câu thì đã thay đổi sắc mặt y như con thằn lằn biết thay đổi màu sắc vậy! Nếu biết hỏi ra anh sẽ như thế, thì cô thà rằng không có hỏi. Đáng ghét ghê á!
Lắc đầu, Diệp Tri Thu lại nhắc mình: Kệ đi, bỏ qua cho anh đó. Nhờ thuốc của anh đã làm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457558/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.