Anh Phong đi một đoạn thì Phùng Kiến Quân hối hả chạy ra, nói là xe taxi đang đợi, dẫn anh lên xe. Anh Phong vẫn vẻ mặt không yên, như lo nghĩ điều gì.
Phùng Kiến Quân làm như chần chờ, đi tới đi lui. Anh nói với anh Phong: “Phong ca, anh đợi em một chút. Em quên đem theo dao cạo râu rồi. Để em đi mua cái khác, quay lại ngay.” Phong ca đồng ý, anh chạy đi nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mất hút sau những bức tường.
Phùng Kiến Quân chạy đường ngược lại, về chỗ mái hiên lúc nãy. Giờ đây rất dễ nhận ra Diệp tri Thu vì cô đứng một mình lẻ loi, bóng dáng cô đơn trống trải mà ai nhìn vào cũng mủi lòng. Người đẹp buồn, cảnh cũng đìu hiu. Phùng Kiến Quân trông thấy cô gái này kiều diễm như bước ra từ trong bức tranh đang đứng trơ ra làm anh liên tưởng một bài hát mang tựa đề ‘Hòn vọng phu’. Đại loại là thế, Phùng Kiến Quân là người không thích học hành, Phong ca phải phổ cập cho anh mấy tháng mới nhận tạm được một số thứ, sở dĩ anh biết bài hát này là do trong quán “Tương phùng” có nghe qua, hỏi Phong ca mới biết thôi. Hì…!
Thực ra Phùng Kiến Quân đã chứng kiến hết chuyện khi nãy. Anh phải công nhận Phong ca của anh số đào hoa lúc nào cũng thịnh vượng như thế. Ngược lại hoàn toàn với Phùng Kiến Quân anh, anh chẳng có tí kiên nhẫn nào với phụ nữ, anh học không giỏi nhưng cái câu “Hồng nhan họa thủy” anh thuộc làu làu, họa phải tránh, bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457509/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.