Cô muốn chạy ào lại ôm lấy anh, nhưng lí trí đã kịp thời kéo cô lại. Cô và anh là gì của nhau, ngay cả một lời hứa cũng chưa cho nhau, làm như đã yêu sâu đậm lắm thì quả không hợp tình hợp lí. Con gái phương Đông dù gì cũng có truyền thống kín đáo mà, mặc dù thời đại gì, Diệp Tri Thu suy nghĩ vẫn không được xem thường. Làm mất lòng người khác thì chắc hẳn không ai biết cô là ai mà chấp nhất, còn nếu mất điểm trong lòng người kia thì cô thật sự thất bại rồi. Cô có linh cảm anh là người trọng nét truyền thống.
Ô kìa, mà lạ thay, vì sao cô như hiểu biết anh lắm thế kia. Chẳng lẽ cô có thuật đọc tâm mà bản thân cũng không biết sao. Chắc không may mắn vậy chứ?
Nhìn sang hồi lâu, lúc này cô mới chú ý bên cạnh anh có một người thanh niên trông trẻ tuổi hơn một tí, bởi vì nét mặt người này mang tính trẻ con tinh nghịch nhưng xem ra vẫn tuấn tú, chỉ có điều làn da hơi ngâm đen, tóc tém quá ngắn, cách ăn mặc quá phong cách đi…ha…ha, nói chung không có chỗ nào sánh kịp với người cô thích. Người này đang ghé vào tai anh nói gì đó.
Bên kia Phùng Kiến Quân thấy trời mưa rả rít kéo dài, vội nói nhỏ bên tai anh Phong: “Phong ca, em đi kiếm chiếc taxi nhe, tên ôn thần kia nói… mắt anh…không thể chạm nước bẩn. Xem ra mưa khó tạnh lắm không biết đợi đến khi nào.”
Anh Phong không trả lời ngay, từ lúc vào đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457506/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.