Trước ngày dự sự kiện mỹ phẩm hai ngày, Trắc Vịnh Thiển lái xe ra khỏi thành phố S đến một thị trấn giáp bờ biển phía Đông.
Sau đó, cô mua một bó hoa cúc trắng rồi đi vào một nghĩa trang gần đó. Đứng trước ngôi mộ, Trắc Vịnh Thiển tháo mắt kính đen xuống.
Cô khẽ nói: “Ba, con gái đến rồi“.
Rồi Vịnh Thiển đặt bó hoa cúc trắng lên mộ. Nhìn bức ảnh trên đó, cô khẽ nở một nụ cười:
“Đáng lẽ ngày giỗ hôm nay con phải đến sớm hơn nhưng gần đây con có hơi bận một chút, ba đừng giận con gái nhé“.
Cô ngồi cạnh ngôi mộ, đôi mắt nhìn xa xăm: “Ba ơi, gần đây con được đi đóng phim nữa, con bận đến mệt luôn, ngày trước ba nói muốn nhìn thấy con gái trên ti vi, nếu bây giờ ba còn ở đây thì hay biết mấy. Con không đi tìm họ hàng, ba đừng trách con nhé, hiện giờ cuộc sống của con tốt lắm, không còn bị đánh, không còn phải chạy trốn nữa, cũng không có ai bắt nạt con. Bé Thiển của ba trưởng thành rồi đấy“.
Cũng không biết từ khi nào, khi nhắc lại những chuyện này cô không còn khóc lóc nữa. Có lẽ khi tổn thương quá nhiều, nó sẽ hoá thành một tấm khiên chắc chắn đủ để ta xem mọi tổn thương kia là bình thường.
Tại một nơi khác ở nghĩa trang
Một người đàn ông mang kính đen đứng trước một ngôi mộ bên trên là gương mặt của một chàng trai vừa nụ cười toả nắng.
“Hải Duệ, người phụ nữ cậu yêu bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-sao-tren-bau-troi-dem/3447658/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.