Chương trước
Chương sau
Editor: Nghiên
Beta: Ù
*Hữu kinh vô hiểm, chân trời lộ ra ánh sáng nhạt, Đỗ Ngạn Chỉ được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu.
*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy
Tâm tình lo lắng của mọi người rốt cuộc cũng hạ xuống, nghe bác sĩ nói không có gì trở ngại, miệng vết thương ở phía sau đầu, loại trừ được khả năng tự sát, hẳn là không cẩn thận ngã vào vật sắc nhọn, vết thương mười mấy centimet từ cái ót đến sau cổ, phải cạo một ít tóc phía sau để khâu lại vết thương, hiện tại chỉ có thể nằm sấp để nghỉ ngơi.
Thuốc tê vẫn chưa tan hết, qua một lúc nữa mới có thể tỉnh lại
Lục Việt Trạch vẫn trầm mặc như cũ, nắm bàn tay của Đỗ Ngạn Chỉ ngồi bên giường bệnh không nói một lời.
Lục Việt Minh để mấy người bạn của anh ấy trở về nghỉ ngơi, nhìn thấy anh em nhà họ Diệp đứng ở cửa muốn đi vào, nghiêng người để bọn họ tiến vào.
Có một số việc cần phải giải quyết, tuy rằng thời điểm trước mắt không quá thích hợp.
Trong phòng bệnh tổng cộng có bảy người, một người hôn mê bất tỉnh, một người thất hồn lạc phách ngồi bên cạnh, Du Duyệt tự cho rằng việc này có quan hệ với mình, tự trách nhưng không thể nào mở miệng được. Diệp Thành và Diệp Lâm sau khi đi vào thì đứng ở cuối giường, một người muốn nói lại thôi, một người cắn chặt môi run bần bật.
Lục Việt Minh và Du Dương vẫn còn bình tĩnh, hai người nhìn nhau tạm thời xua tan hiềm khích lúc trước, nâng nâng cằm chỉ về hướng ngoài phòng, đây là phòng bệnh cao cấp, một phòng chỉ có một người, muốn nói chuyện thì đi ra ngoài, không quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi.
Diệp Thành gật đầu, đi ra ngoài, hai mắt Diệp Lâm đẫm lệ nhìn xung quanh, nhìn thấy Du Dương trước giờ luôn quan tâm chăm sóc cô ta bây giờ mang ánh mắt lãnh đạm nhìn cô ta, cô ta run rẩy theo bản năng, lau nước mắt đi ra ngoài. Du Dương theo sát sau đó, Lục Việt Minh vỗ vỗ vai Du Duyệt, cô đành phải đi theo anh cùng ra ngoài.
Đi tới cửa, Lục Việt Trạch vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên gọi cô lại: “Chị dâu.”
Du Duyệt vội vàng dừng lại.
Vẻ mặt Lục Việt Trạch vô cùng mệt mỏi, miễn cường cười gượng nói: “Không cần để trong lòng, không có liên quan gì tới chị, gặp phải loại chuyện này cũng không phải mong muốn của chị, em không có trách chị, gần đây Ngạn Chỉ đã xảy ra rất nhiều chuyện, là do em không bảo vệ tốt cho cô ấy.”
Du Duyệt vẫn nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
Lục Việt Trạch lắc đầu, không hề nhìn bọn họ, cúi người dịch chăn giúp Đỗ Ngạn Chỉ.
Phòng cách âm không tệ, cửa vừa đóng lại, đã trở thành hai không gian độc lập, Du Duyệt nghẹn một bụng tức giận, cô muốn lấy đồ vật đánh người, nhìn khắp nơi chỉ thấy hai cái sô pha, một cái bàn trà và một quầy để đồ vật, không có gì có thể sử dụng được, càng tức giận hơn.
Hai hàng lông mày thanh tú dựng thẳng: “Các người tới làm gì?!”
Lời này là nói với Diệp Thành và Diệp Lâm.
Bởi vì cô có quan hệ không tốt với Diệp Lâm, nên thường ngày Diệp Thành cũng không nhường nhịn cô, anh ta cũng không phải anh ruột của cô, quan hệ không tốt thì không tốt, anh ta sẽ không quan tâm, Du Duyệt tức giận anh ta cũng sẽ không nhường nhịn, nhưng lần này lại cực kỳ dịu dàng, vẻ mặt chột dạ: “Chúng tôi đến thăm cô ấy.”
“Thăm…” Du Duyệt cắn chặt răng, “Hiện tại anh mới biết đến thăm cô ấy? Lúc trước anh đang làm gì? Anh không phải không nhận đứa em gái ruột này sao? Hiện tại tới đây mèo khóc chuột à?”
Diệp Thành kinh ngạc ngước mắt: “Cô biết?”
“Tôi biết, ha ha, vì sao tôi không thể biết? Anh thật sự cho rằng mình có thể giấu trời qua biển sao?” Du Duyệt ngồi lên sô pha có tay vịn, đối diện với Diệp Thành, “Anh có biết vì sao Đỗ Ngạn Chỉ lại tiến vào giới giải trí không?”
Diệp Thành mờ mịt lắc đầu.
“Bởi vì cô ấy thiếu tiền của anh!” Du Duyệt kéo túi xách xuống, vô cùng hung hăng ném vào ngực Diệp Thành, người đàn ông ngơ ngác nhìn cô, “Cô ấy là em gái ruột của anh! Sao anh có thể nhẫn tâm đối xử với cô ấy như vậy? Diệp Lâm là người, Đỗ Ngạn Chỉ thì không phải sao? Anh đã điều tra cô ấy, cũng biết rõ ràng cuộc sống của cô ấy ở nhà họ Đỗ, anh lại làm như không nhìn thấy, khi cô ấy cùng đường mới xuất hiện như chúa cứu thế, cô ấy phải mang ơn đội nghĩa của anh đúng không? Khi Đỗ An Thanh tìm anh để bán đêm đầu của cô ấy, anh không có một chút đau lòng nào sao? Thế nhưng tương kế tựu kế, anh cho rằng đưa cô ấy đến thành phố A thì mọi việc sẽ tốt sao?”
Cô vươn ngón tay chỉ vào Diệp Lâm đang nơm nớp lo sợ: “Diệp Lâm ở nhà họ Diệp trải qua cuộc sống như thế nào? Từ nhỏ đến lớn Đỗ Ngạn Chỉ trải qua cuộc sống ra sao? Anh cảm thấy mấy trăm vạn có thể đền bù tất cả sao? Diệp Thành, anh có trái tim hay không?”
Diệp Thành không thể phản bác, gương mặt luôn bình tĩnh tự nhiên trước kia giờ đây lại tràn ngập vô thố hoảng hốt.
Du Duyệt giận sôi máu, cô đánh vào ngực Du Dương một cái, hiện tại Du Dương đều nghe theo cô, không hề dám phản bác, bị cô đấm vào ngực cũng chỉ hơi nhíu mi đau đớn.
“Có phải anh không biết rằng Diệp Lâm đã sớm biết cô ta không phải là con ruột của nhà họ Diệp không?”
Một câu vừa rơi xuống, Diệp Thành và Diệp Lâm cũng mở to mắt kinh ngạc.
Cô đoán không sai, Diệp Thành không hề biết Diệp Lâm đã biết sự thật, nếu như anh ta biết, thì sẽ không để mọi chuyện rách nát như thế này.
“Khi anh đang điều tra Đỗ Ngạn Chỉ, Diệp Lâm đã phát hiện báo cáo xét nghiệm ADN ở thư phòng, chính cô nói đi, có phải như vậy hay không?” Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Lâm.
Du Dương theo bản năng muốn bảo vệ cô ta, nhưng không biết nghĩ đến cái gì lại mím môi im lặng, Diệp Thành không còn dáng vẻ tinh anh như ngày thường, vẻ mặt mờ mịt ngu ngốc nhìn Diệp Lâm, trong đáy mắt vẫn có một tia mong chờ, giống như đang cầu mong Diệp Lâm không hề biết việc này.
Không như mong muốn của anh ta, Diệp Lâm khóc đến hoa lê đái vũ gật gật đầu.
Diệp Thành không thể chấp nhận được, anh ta đứng bật dậy, khi nói chuyện giọng nói cũng run rẩy: “Em, thế nhưng em đã biết…”
“Em chỉ biết chính mình không phải con ruột, không hề biết Đỗ Ngạn Chỉ mới là con gái của nhà họ Diệp.”
“Em không biết cô ấy là con của nhà họ Diệp vậy tại sao em luôn nhắm vào cô ấy?!” Diệp Thành gầm nhẹ.
“Em không có nhắm vào cô ấy.” Diệp Lâm bị anh trai làm sợ hãi, co rúm lại dùng hai tay ôm chặt lấy chính mình, “Em chỉ hơi ghen ghét cô ấy, em muốn xuất sắc hơn cô ấy, em thật sự không muốn nhắm vào cô ấy, anh phải tin em.”
“Em ghen ghét cô ấy vì cái gì? Em là đại tiểu thư của nhà họ Diệp, có tiền có tài nguyên, cô ấy vào giới giải trí hai ba năm mới có thể nổi tiếng, em ghen ghét gì với cô ấy?”
“Em, em…” Diệp Lâm lắp bắp không chịu nói, chỉ treo giọt nước mắt ké tay anh trai.
Diệp Thành ném tay cô ta ra, anh ta thật sự tức giận, anh ta vì cô ta mà làm nhiều việc như vậy, trả giá nhiều năm như vậy, bỏ qua lương tâm ngăn cách Đỗ Ngạn Chỉ khỏi nhà họ Diệp, chính là Diệp Lâm, Diệp Lâm cô ta vẫn luôn biết tất cả: “Em đã biết tất cả, vì sao lại không nói ra?”
“Em nên nói như thế nào?” Diệp Lâm đã sắp hỏng mất, nhịn không được cất cao giọng nói, lại giống tựa dọa sợ chính mình, lại hạ thấp âm lượng, “Em không dám nói, em chỉ là một bé gái mới 11 12 tuổi, đột nhiên biết được việc này đã bị dọa sợ choáng váng, chỉ dám khóc trộm mà thôi, anh muốn em phải nói như thế nào? Nếu nhà họ Diệp không cần em, nếu em không phải nhận nuôi thì chính là bị trao đổi, nhà họ Diệp còn cần em sao?”
“Ba mẹ chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi em!”
“Vậy còn ông bà nội thì sao? Em bình thường như vậy, không hề có tài năng gì xuất chúng, bọn họ căn bản không thích em, nếu biết em không phải là con ruột, bọn họ nhất định sẽ bỏ rơi em, em phải sống thế nào đây?”
Diệp Thành lau mặt, bắt buộc chính mình phải bình tĩnh, anh ta hỏi Du Duyệt: “Sao cô biết được chuyện này?”
“Nếu hỏi tôi vì sao biết được việc của Đỗ Ngạn Chỉ, tôi nhờ thám tử điều tra, còn nếu hỏi tôi làm sao biết được việc của Diệp Lâm, thì chính là Du Dương nói cho tôi biết.” Cô nhún vai, “Cô ta không dám nói với anh, nhưng lại dám nói với Du Dương.”
Trước mặt cô Diệp Lâm vẫn luôn không dám ngẩng đầu, bị cô vạch trần bí mật, chỉ dám lén nhìn một cái, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chị họ, sợ hãi cúi đầu.
Du Duyệt ghét nhất chính là bộ dạng co rúm này của cô ta, dễ như trở bàn tay đạt được sự đồng tình trìu mến của mọi người, sai cũng thành đúng, cô ta lộ ra biểu tình kia giống như cô đang phạm phải tội ác tày trời vậy.
Cô rũ mắt nhìn hoa văn trên ngón tay mình: “Hiện tại còn giả dạng đáng thương thì có ích gì? Một người vì em gái giả che giấu sự thật, làm giả báo cáo cho người trong gia đình xem, một người vì những tình cảm đáng xấu hổ mà che giấu bảo vệ, một người bởi vì nhát gan yếu đuối mà công khai chiếm lấy thân phận của người khác, may mắn hôm nay Đỗ Ngạn Chỉ không xảy ra việc gì, nếu cô ấy bất hạnh… Các người đều là hung thủ giết người!”
Bốn chữ hung thủ giết người này quá trầm trọng, ba người vừa nghe được đều nhảy dựng trong lòng, sắc mặt khác nhau không ai trả lời.
Chuyện này Lục Việt Minh là người ngoài, anh vẫn luôn giữ thái độ bàng quan không quan tâm, sau thời gian rầm mặc ngắn ngủi, anh đột nhiên hỏi: “Những gièm pha gần đây của Đỗ Ngạn Chỉ là do ai làm?”
Ngữ khí không hề nhẹ, giống như đã xác định người làm việc đó đang ở nơi này.
Du Duyệt không biết gần đây Đỗ Ngạn Chỉ có gièm pha gì, nhưng cũng không chen lời, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua anh em nhà họ Diệp. Tuy rằng cô rất chướng mắt Du Dương, nhưng đối với tính tình và nhân phẩm của Du Dương cô vẫn hiểu một chút, hơn nữa anh ta không biết thân phận của Đỗ Ngạn Chỉ, không lý do gì lại đi đối phó một diễn viên của giới giải trí.
Thế nhưng anh ta lại có liên quan đến Diệp Lâm, có lẽ cho rằng Diệp Lâm và Đỗ Ngạn Chỉ đang đối phó lẫn nhau, anh ta lại rất thích lấy lòng Diệp Lâm mua vui cho cô ta, nên rất có thể sẽ nhúng tay vào việc này, Du Duyệt không chút nghi ngờ điểm này.
Nghĩ nghĩ, cô liếc mắt nhìn Du Dương, phát hiện anh ta cũng giống cô đều là vẻ mặt mê mang không hiểu, xem ra thật sự không phải anh ta.
Diệp Thành cũng đang đánh giá bọn họ, anh em nhà họ Du không có động cơ, người đáng nghi nhất chính là anh ta và Diệp Lâm, bỗng nhiên có một sự mệt mỏi thổi qua toàn thân, anh ta thấp giọng nói: “Không phải tôi, gần đây tôi đều ở phía Tây theo dõi một hạng mục, đã lâu rồi không hỏi thăm sự tình của Đỗ Ngạn Chỉ và Diệp Lâm.”
Lục Việt Minh như đang suy tư, gõ gõ đầu gối, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào Diệp Lâm: “Vậy chính là cô.”
Diệp Lâm liên tục lắc đầu, mồm miệng không rõ mà giải thích: “Không phải tôi, không có khả năng là tôi, công ty muốn đăng tin tức gì cũng sẽ hỏi qua tôi, tôi không quan tâm hững việc này, bọn họ cũng sẽ không cố ý mua hot search để bôi đen người khác.”
Biểu tình của cô ta không giống nói dối, bởi vì bị hiểu lầm nên gấp đến độ nước mắt lại ào ào chảy xuống.
“Gièm pha gì?” Du Duyệt nhịn không được hỏi.
Lục Việt Minh trả lời ngắn gọn: “Hai tuần trước bỗng nhiên có một người phụ nữ lên mạng nói rằng, Đỗ Ngạn Chỉ là con gái bị bắt cóc của bà ta, yêu cầu muốn thấy cô ấy một lần, than thở khóc lóc dễ dàng dẫn dắt cư dân mạng, không ít người vào Weibo của Đỗ Ngạn Chỉ Weibo hy vọng cô ấy sẽ đáp lại, Đỗ Ngạn Chỉ nói thẳng không có người thân, có thuỷ quân trà trộn vào nói cô ấy không hiếu thảo máu lạnh vô tình, quần chúng hóng hớt không rõ chân tướng liền bị kéo theo, rất nhiều người công khai lên án cô ấy trên mạng, chống lại tác phẩm của cô ấy, bộ phim mới của Lê Sâm cũng vì vậy mà chậm phát sóng.”
“Việt Trạch có tìm được người đó không? Ngầm tiếp xúc chắc hẳn sẽ mau chóng điều tra ra chân tướng.”
“Đi tìm, trước kia tìm được thì người đàn bà kia đã phát sóng trực tiếp tự sát.”
Chuyện lớn như vậy thế nhưng Du Duyệt lại không biết gì, khi đó cô đang ở Tây Nam, cùng với Lý Gia Vận nơi nơi ăn nhậu chơi bời, Lý Gia Vận không thích xem di động, đoạn thời gian kia cô cũng không có hứng thú với tin tức bên ngoài, Vương San San chắc là biết, nhưng có lẽ cảm thấy tâm tình cô đang tốt nên không nói ra những việc này khiến cô phải lo lắng.
“Hiện tại thế nào?”
“Người phụ nữ kia không thân không thích, sau khi chết thi thể vẫn còn ở nhà xác, ảnh hưởng xã hội quá lớn, các lĩnh vực khác cũng rất quan tâm, hy vọng Đỗ Ngạn Chỉ có thể ra mặt làm sáng tỏ, nhưng cô gái này tính tình quật cường, nói cái gì cũng không chịu, ngày đó em muốn anh giúp đỡ làm xét nghiệm ADN, Tiểu Trạch cũng có người quen ở bệnh viện, tìm bệnh viện lấy DNA, làm xét nghiệm cho Đỗ Ngạn Chỉ và người phụ nữ kia, đã được tư pháp giám định, ngày hôm qua mới ra kết quả, bên cục cảnh sát đề nghị mở họp báo để làm sáng tỏ mọi việc, vốn là 10 giờ sáng hôm nay, hiện tại lại xảy ra chuyện…”
Đầu óc Du Duyệt chuyển nhanh một cái, một người phụ nữ không có người thân, đột nhiên nhảy ra ăn vạ một nữ diễn viên, lại dùng biện pháp đầy sơ hở như vậy, thậm chí còn mất cả mạng. Hoặc là Đỗ Ngạn Chỉ có thù oán với bà ta, dù bà ta chết cũng phải khiến thanh danh của Đỗ Ngạn Chỉ mất hết, hoặc là bà ta cực kỳ để ý đến người đối phó với Đỗ Ngạn Chỉ.
Lục Việt Minh bổ sung: “Người phụ nữ kia bị ung thư giai đoạn cuối, không sống được bao lâu.”
Du Duyệt híp mắt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt thanh thuần của Diệp Lâm, xuy thanh cười nói: “Vậy thì đơn giản, người phụ nữ kia vẫn chưa hỏa táng đúng không? Làm xét nghiệm ADN với Diệp Lâm một lần nữa là được.”
Lục Việt Minh cũng có cùng ý nghĩ với cô: “Ừ.”
Việc này thật sự quá xúc phạm cô ta! Diệp Lâm trợn trắng mắt, đối diện với đôi mắt cười như không cười của Du Duyệt, ủy khuất muốn chết: “Chị họ, em biết chị không thích em, nhưng thế này cũng quá… Em vẫn luôn biết lỗi với chị, chị không chịu tha thứ em cũng hết cách, nhưng sao chị lại đem sự việc này đẩy lên đầu em?”
Du Duyệt dùng ngón trỏ xoa huyệt thái dương, ý tứ chính là cô đang động não suy nghĩ, thế nhưng Diệp Lâm không hề ngu ngốc, cô cho rằng cô ta cũng đã suy nghĩ rõ ràng logic, chỉ là trong lòng vẫn không thể nào chấp nhận được, hôm nay cô ta xuất hiện ở phòng bệnh của Đỗ Ngạn Chỉ, trước kia đến đã khóc lóc một trận, không có khả năng hoàn toàn không đoán được.
Nhìn xem, cô ta vẫn vô tội như vậy, cô ta chưa từng làm cái gì cả, những việc kia đều là do những người nguyện ý che chở cho cô ta làm ra, người xui xẻo vĩnh viễn là người khác.
Du Duyệt cũng không hề giả vờ: “Ai nói tôi không thích cô, tôi ghét cô.”
“Chị…” Mặt Diệp Lâm đỏ lên, qua một lát sau lại giống như bong bóng cao su bị xì hơi, bắt đầu khóc lóc, “Anh, em không muốn ở chỗ này, anh dẫn em về nhà, mang em về nhà có được không?”
Sắc mặt Diệp Thành khẽ nhúc nhích, nhắm mắt, như đang hạ quyết tâm: “Không cần xét nghiệm ADN, có phần của Đỗ Ngạn Chỉ, là có thể bình ổn dư luận, dù Tiểu Lâm và người phụ nữ kia thật sự có quan hệ gì, Tiểu Lâm cũng không cảm kích, không tính lên đầu cô ấy được.”
Lại là những lời này, Du Duyệt nghe mà lỗ tai sắp đóng kén, âm dương quái khí hừ một tiếng, không nói gì.
Việc xét nghiệm ADN xác thật là không cần, người cũng đã chết, dù có kết quả thì như thế nào? Đơn giản sẽ khiến Diệp Lâm lui về tránh sóng gió, bộ phận ngoại giao của nhà họ Diệp rất mạnh, có thể dẫn đường cho dư luận, sẽ lập tức rửa sạch vết đen cho Diệp Lâm, nói không chừng còn kiếm được nhiều sự đồng tình của quần chúng.
Du Duyệt ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Diệp Thành, khi anh ta biết Diệp Lâm giấu diếm mình thì thực sự tức giận, trực tiếp kêu cả tên lẫn họ của Diệp Lâm, lúc này chưa qua bao lâu đã gọi Tiểu Lâm, anh ta lại biết Diệp Lâm không phải em gái ruột của mình, còn vì cô ta làm biết bao nhiêu chuyện, phần cảm tình sâu đậm này thật sự khiến người ta phải nghiền ngẫm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.